Chương 442:
Editor: May
Mạnh Thiệu Đình lại không thèm để ý, chỉ vòng qua cô ta, trực tiếp đi lấy xe: "Xin lỗi, tôi và cô không có gì đáng nói."
"Có một số chuyện liên quan đến anh cả của anh, chẳng lẽ anh không muốn biết? À đúng rồi, chuyện này còn có liên quan với việc tam thiếu gia hút ma túy."
Động tác mở cửa xe của Mạnh Thiệu Đình liền ngừng lại, sau một lát, anh xoay người lại: "Lên xe."
Phó Tĩnh Ngôn chậm rãi nâng ra một nụ cười nhạt, tròng mắt lại giằng co ở trên mặt và trên người của anh, sự thâm tình ở trong đó làm cho Mạnh Thiệu Đình cảm thấy phiền chán gấp bội, bỗng nhiên có chút hối hận khi tiếp xúc với cô ta.
Nhưng cô ta nói chuyện liên quan đến lão tam, anh lại không cách nào ngồi yên không để ý đến. Nói chung, nghe xem rốt cuộc cô ta muốn nói cái gì, nếu như quả thật liên quan đến lão tam, phòng ngừa chu đáo cũng là chuyện tốt.
Anh lái xe đi không xa, liền tìm một quán cà phê, dừng xe lại đợi cô ta xuống xe, hai người liền một trước một sau đi vào.
Lúc Mạnh Thiệu Đình đẩy cửa vào, bỗng nhiên giống như từ nơi mặt kính phản chiếu thấy được một thân ảnh quen thuộc. Anh hơi giật mình, quay đầu lại nhìn, lại chỉ thấy thân ảnh một người phụ nữ lên xe đóng cửa. Bước chân hơi chần chừ một chút, lại tiếp tục đẩy cửa tiến vào. Có lẽ là anh hoa mắt, nhận lầm người, nhưng người phụ nữ vừa rồi, nhìn thế nào cũng có chút giống Triển Thanh Thu, chỉ là...
Nghĩ đến Thanh Thu, anh nhịn không được lại hơi thở dài một hơi, sao bây giờ cô ấy và Thẩm Bắc Thành lại đi tới mức giống như người xa lạ vậy chứ? Lại nghĩ đến tình cảnh Tương Tư, càng cảm thấy chuyện đời khó đoán. Nghĩ đến anh
và Tĩnh Tri vẫn là hạnh phúc nhất, có thể tâm không lo lắng ở cùng một chỗ, tâm đầu ý hợp thổ lộ tình cảm với nhau, sẽ không nảy sinh chuyện bất ngờ gì nữa.
"Mocha, cám ơn." Mạnh Thiệu Đình gọi tùy tiện một ly cà phê, Phó Tĩnh Ngôn gọi cà phê kem. Hai người ngồi đối diện, Mạnh Thiệu Đình nếm thử một ngụm liền để cái tách xuống, trong lòng thầm nghĩ, thât sự không thể so với tay nghề của Tĩnh Tri. Nghĩ đến cô, lại nghĩ đến lúc rời giường vào hôm nay, bộ dáng ỷ lại của cô, giống như là một con heo nhỏ ngây thơ, ôm anh làm nũng, tim của anh không khỏi tràn ngập ngọt ngào, tiếp theo đó trên mặt liền xuất hiện nụ cười ấm áp, khóe môi cũng cong lên.
Truyện đã được dịch Full :) nếu ai muốn mua giá siêu rẻ ủng hộ dịch giả cân đường hộp sữa thì gửi gmail : [email protected]
Phó Tĩnh Ngôn nhìn ở trong mắt, nhịn không được hơi bĩu môi, nhưng trong lòng thì phẫn hận không thôi. Cô ta đặt ly xuống quan sát anh, vẫn thật sự có chút chua xót mở miệng: "Tâm tình Mạnh tiên sinh rất tốt?"
Anh bị cô ta cắt ngang mạch suy
Phó Tĩnh Ngôn cười ha ha một tiếng, hai tay ôm ngực, thân thể hơi nghiêng ra sau, nhìn về phía anh: "Về nhà? Tôi không ngờ bây giờ nhị thiếu lại trở thành người đàn ông tốt lo cho gia đình như vậy, chị hai của tôi thật là có phúc khí!"
Mạnh Thiệu Đình từ chối cho ý kiến, chỉ là lúc nghe Phó Tĩnh Ngôn nói đến cô thì trong con ngươi liền có chút ôn nhu; "Đương nhiên, đàn ông gặp được người phụ nữ mình yêu thích, sẽ hoàn toàn thay đổi."
"Phụ nữ mình yêu thích?" Phó Tĩnh Ngôn lặp lại một lần, trên mặt lại có cô đơn nhạt nhẽo, cô ta hạ mi mắt, ngón tay thưởng thức hoa văn thật dài trên khăn trải bàn tuyết trắng, sau khi trầm mặc ngắn ngủi, cô ta nhịn không được than thở một tiếng: "Tôi rất hâm mộ chị ta."
"Mỗi người đều có duyên phận của của mình, hiện tại Phó tiểu thư và anh cả của tôi cũng là một giai thoại." Mạnh Thiệu Đình không muốn nói nhăng nói cuội với cô ta, liền nói tiếp: "Phó tiểu thư, rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Nếu như không có chuyện quan trọng, bây giờ tôi liền cáo từ trước!"
"Anh chờ một chút." Phó Tĩnh Ngôn thấy anh thực sự đứng lên, dưới tình thế cấp bách, cô ta liền đưa tay ra kéo cổ tay anh lại, đáy mắt có một tia buồn bã và cầu khẩn rõ ràng, cô ta gấp gáp nhìn anh: "Tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh, có liên quan đến tam thiếu ."
Anh lại ngồi xuống, "Cô nói đi." Giọng nói chém đinh chặt sắt, bộ dáng xa cách, rõ ràng không chịu nói nhiều lời vô ích với cô ta.
Phó Tĩnh Ngôn hơi mím môi, trong lòng lan tràn chua xót khổ sở, thấy anh ngồi xuống, nhưng vẫn cố gắng chống giữ nụ cười: "Thiệu Đình... Anh thật sự đối xử với em lãnh đạm như vậy ư?"
"Phó tiểu thư..." Mạnh Thiệu Đình nhíu chặt mi tâm, "Nếu như cô lại tiếp tục như vậy, xin cô sau này đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa."
"Thiệu Đình... Anh đối xử với phụ nữ thực sự rất tuyệt tình, nếu người phụ nữ yêu anh nhưng lại không được anh yêu, thực sự sẽ rất xui xẻo. Anh có biết anh nói như vậy rất đả thương người không? Em trôi nổi vượt biển trở về, chỉ là vì gặp lại anh, Thiệu Đình..."