Chương 478:
Editor: May
Lúc đi, Thiệu Hiên dặn dò anh, ngàn vạn không nên nói cho Tĩnh Tri chuyện nó hút ma túy, còn có cả chuyện của Lô Địch. Mà bây giờ, cô đã biết sự tồn tại của Ngụy Nhị, có phải cũng sẽ biết chuyện Thiệu Hiên hút ma túy không?
"Được." Cô gượng cười một tiếng, may là anh không có lừa cô.
"Như vậy, em lại hỏi anh, anh có... có bảo An Thành..." Nước mắt cô rơi tách tách xuống phía dưới, ngực đau đến hô hấp cũng cảm thấy cực khổ. Cô nói ra một chữ, giống như là cả người đang nằm ở trên lưỡi dao, đau chỉ muốn chết.
Ngẩng mặt lên, nước mắt lại giống như có thể chảy ngược trở về trong vành mắt, cô chỉ chết lặng mở miệng, tiếp tục hỏi anh: "Có phải anh bảo An Thành đi tìm Ngụy Nhị... Lấy tiền bịt miệng của hắn, buộc hắn xuất ngoại, giấu giếm chuyện Thiệu Hiên hút ma túy không?"
Cô vẫn không tin, không tin là anh làm. Cô hận không thể cầu xin anh, cầu xin anh nói với cô, anh không có làm tất cả chuyện này, anh không có lấy tiền đuổi Ngụy Nhị, anh không có xúi giục Thiệu Hiên hút ma túy... Cô vẫn nghĩ như vậy, chỉ cần anh nói không đúng, chỉ cần hắn nói anh không có làm, cô sẽ không hỏi gì nữa. Cô nguyện ý làm một người phụ nữ ngu ngốc, tin cậy anh vô điều kiện.
"Em... làm sao em biết!" Mạnh Thiệu Đình gần như sợ ngây người, anh thật sự có bảo An Thành lấy tiền đuổi Ngụy Nhị rời khỏi thành phố A, đi ra nước ngoài. Mục đích chính là sợ ngày nào đó Ngụy Nhị vạch trần chuyện này ra, bất lợi với thanh danh của Thiệu Hiên. Thế nhưng, nhưng chuyện này, là anh tự mình dặn An Thành đi làm, sao Tĩnh Tri lại biết?
Ánh mắt hoài nghi lập tức ném lên trên người An Thành, vẻ mặt của An Thành cũng là thần sắc mờ mịt, thấy Mạnh Thiệu Đình nhìn mình, anh ta nghẹn đỏ mặt dùng sức xua tay: "Nhị thiếu, tôi hoàn toàn làm dựa theo phân phó của ngài, tôi hoàn toàn... hoàn toàn không biết tại sao Phó tiểu thư lại biết chuyện này..."
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy ngực giống như là bị một cái búa tạ hung hăng đánh lên, đầu óc cô vang ong ong, bên trong ngực đau đớn một trận, thân thể gần như không thể khống chế, đột nhiên run rẩy. Cô đứng không nổi, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, lại không có nước mắt, một giọt cũng không có.
Cô cắn chặt khớp hàm ép mình kiên cường, lời nói của Cố Lưu Tô còn ở bên tai từng câu từng chữ. Cô yêu người đàn ông này như thế, yêu đến không hi vọng trên người anh có bất kỳ một chỗ bẩn nào, yêu đến nếu anh phạm sai lầm, cô sẽ cảm thấy còn khó chịu hơn mình phạm sai lầm, yêu đến chỉ cần anh mở miệng, cô sẽ tin anh, yêu đến nguyện ý cùng anh đi tới thiên hoang địa lão...
Cô phải chính miệng hỏi anh một chút, cho dù là anh xúi giục Thiệu Hiên hút ma túy... đúng, lúc Thiệu Hiên náo loạn với cô, cô còn chưa có bộc bạch tâm ý của mình với anh, cô còn đang tránh né tình cảm thật của mình. Cô có thể hiểu được, anh quá muốn chiếm được cô, vì thế đùa bỡn thủ đoạn hèn hạ như vậy, cô không trách anh, cô vẫn tha thứ cho anh.
Chỉ cần cô biết, Thiệu
"Anh nói cho em biết, Mạnh Thiệu Đình... anh nói cho em biết, anh nói với em một câu, chỉ một câu." Tĩnh Tri ngồi sững trên đất, ánh mặt trời chói mắt rơi vào trên mặt của cô, chiếu sáng gương mặt cô vô cùng trong suốt, giống như ngọc trắng. Anh đứng, thân hình cao lớn phủ lên một bóng mờ nho nhỏ ở trước người của cô, anh không biết phải đối mặt với tuyên án như thế nào, nhưng ánh mắt của cô khiến anh tan nát cõi lòng, cô cũng hoài nghi anh.
Đúng, đến chính anh cũng hoài nghi mình, có phải thật rất muốn làm cho Thiệu Hiên chết hay không? Anh nghĩ tới, lúc biết cô mang thai đứa nhỏ của Thiệu Hiên, lúc nghe cô cố ý nói ra cô yêu Thiệu Hiên, lúc yên lặng nhìn cô nhớ thương Thiệu Hiên, khi anh yên lặng coi chừng cô, cô lại không oán không hối chờ Thiệu Hiên. Anh là thật rất muốn giết nó, giết nó mới tốt, giết nó thì trong lòng của cô sẽ không còn nghĩ đến Thiệu Hiên, cô cũng không cần vừa nghe đến tên Thiệu Hiên liền thay đổi sắc mặt, cô có thể yêu anh mà tâm không vụ lợi...
Nhưng tóm lại anh vẫn không có, đến cuối cùng, anh thậm chí còn coi con của bọn họ như của mình, yêu thương như con cái của mình.
Anh đã chấp nhận được cả đứa bé đó, sao lại ra tay với Thiệu Hiên chứ?
"Anh nói cho em biết, Thiệu Hiên chết không liên quan gì đến anh. Thiệu Đình, anh lặp lại những lời này cho em nghe đi. Thiệu Đình, anh lặp lại một lần là được... em cầu xin anh..." Tĩnh Tri ngước mặt nhìn anh, cô nhỏ giọng nói, lúc nói đến một câu cuối cùng, giọng của cô giống như nghẹn ở trong cổ họng, không thể nghe thấy...
Cô khẩn trương, hai tay đều cắm ở trong mặt đất cứng rắn, cô cắm chặt vào trong mặt đất, môi không chút máu run rẩy. Cô nhìn đôi mắt của anh, không nháy mắt một cái, cô bắt lấy mỗi một biểu tình, mỗi một động tác rất nhỏ của anh, cô sống một ngày bằng chờ đợi một năm, chờ đợi anh mở miệng, chờ đợi anh tuyên án.
Gió giống như dừng lại, những người ở rất xa đó đang nhìn bọn họ, mộ bia đơn sơ của Thiệu Hiên đang nhìn bọn họ, tựa hồ ở nơi rất xa, cũng đang có một đôi mắt, trong suốt, rất trong suốt, màu hổ phách, đang nhìn bọn họ...
Dường như đang hỏi, anh hai, là anh ra tay với em ư? Vì sao, tại sao là anh... Tại sao lại là anh?