Chương 486:
Editor: May
Cô sẽ đích thân nắm tay anh, nắm tay cầm dao găm của anh, đâm một dao lên trên ngực Mạnh Thiệu Đình, hung hăng đâm lên một dao.
Vào lúc cửa gần đóng lại, cái tách trong tay cô bỗng nhiên rơi choang một tiếng xuống mặt đất, cô đứng lên, giọng nói trầm thấp, lại có thể nghe rõ ràng.
"Anh chờ một chút, tôi -- "
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bước nhanh vòng qua sô pha, đi tới trước bàn làm việc của anh, cầm một cây viết và một xấp giấy viết bản thảo, hai tròng mắt cô sáng lên, lóe ra ánh sáng kỳ dị và rực rỡ.
Mạnh Thiệu Tiệm xoay người, có chút hứng thú nhìn cô: "Phó tiểu thư?"
Tĩnh Tri lập tức cắn chặt răng, ngữ điệu ngược lại kiên định, có thể nghe rõ ràng từng chữ: "Tôi đáp ứng anh, thế nhưng trước đó, anh phải đáp ứng với tôi một điều kiện trước!"
"Cô cứ việc nói." Anh tựa ở trên khung cửa, thích ý hít một hơi thuốc lá, phun ra nuốt vào khói mù lả lướt.
Tĩnh Tri viết mấy hàng chữ trên giấy viết bản thảo, sau đó đưa tới trước mặt của anh: "Tôi muốn anh ký tên lên trên, nếu như có thể ấn vân tay mà nói, sẽ tốt hơn."
"Để cho tôi nhìn xem, cô đang viết cái gì." Anh đưa tay nhận lấy giấy viết bản thảo, chân mày hơi nhướng lên, nụ cười càng trở nên ôn hòa: "Phó tiểu thư thật đúng là nghĩ chu đáo, Thiệu Đình là em trai ruột thịt của tôi, cho dù không có tờ giấy này ràng buộc, tôi cũng sẽ không để người ngoài ban hội đồng quản trị nghe được một chút tiếng gió. Phó tiểu thư không cần lo lắng như vậy ..."
"Giấy trắng mực đen viết rõ ràng vẫn tương đối tốt hơn một chút, dù sao hiện tại xã hội này, làm chuyện gì đều chú ý chứng cứ rõ ràng, không phải sao?"
Tĩnh Tri không thỏa hiệp chút nào, Mạnh Thiệu Tiệm liền nhướng mày lên, cười ha ha nói: "Được, tính tình này của Phó tiểu thư, tôi hết sức thưởng thức. Vậy, tôi ký tên, còn có thể như mong muốn của cô, ấn lên trên vân tay của tôi."
Tĩnh Tri nhìn kỹ chữ ký rất đẹp của anh, lại ấn vân tay tới, lúc này mới tỉ mỉ thu giấy lại, gấp cất xong.
"Như vậy hiện tại, chúng ta có thể bắt đầu chưa?" Mạnh Thiệu Tiệm đóng cửa lại, lấy từ trong túi ra một máy ghi âm nho nhỏ, mở lên, đặt ở trên mặt bàn...
Tĩnh Tri như là tượng đá ngồi ở trên sô pha, không khí yên tĩnh làm cho lòng người sinh ra bất an không hiểu, tâm cũng trở nên cô đơn, giống như... giống như thứ đáng quý gì đó ở trong sinh mệnh của cô, đang chạy trốn từ giữa khe hở các ngón tay của cô...
Cô nhịn không được đưa ngón tay
Cô nghe được giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm, thuần hậu và trầm thấp chậm rãi vang lên...
"Phó tiểu thư, vào bốn năm trước, trong hôn lễ của cô và Mạnh Thiệu Hiên, có phải Mạnh Thiệu Đình tiên sinh đã dùng sức mạnh cứng rắn cường bạo cô không?"
Lòng của cô nhìn yên tĩnh như mặt biển, nhưng ở phía dưới là vô số thủy triều cuồn cuộn.
Trong đầu rối loạn một trận, bỗng nhiên ngày đó Thiệu Hiên tê tâm liệt phế la lên, khuôn mặt đầy máu tươi khi cô đụng vào trên cửa sổ thủy tinh, đôi mắt hàm
chứa nồng đậm bi thương và tuyệt vọng của anh đang lẳng lặng nhìn cô, lại dần dần đi xa...
Nước mắt che kín tầm mắt, cũng như che kín tâm, cô cảm giác được chính mình hơi gật đầu, giọng nói thật nhỏ thật nhỏ nhưng lại vang lên rõ ràng: "Đúng..."
Anh ta hỏi cái gì, cô không nhớ được.
Cô trả lời cái gì, cô cũng không nhớ được.
Thẳng đến cuối cùng, cô nghe được tiếng anh ta tắt máy ghi âm, sau đó còn có tiếng đứng lên mở cửa mời cô đi ra.
Cô mờ mịt chậm rãi đi ra ngoài, mờ mịt đi vào thang máy dưới sự hướng dẫn của thư ký anh ta, mờ mịt xuống lầu, mờ mịt ngồi vào trong xe taxi mà thư ký đón giúp cô. Sau đó, cửa xe đóng lại, mặt người thư ký trẻ tuổi kia dần dần xa xôi, dần xa từng chút từng chút, liền thấy không rõ nữa.
Tòa nhà màu trắng thật lớn và xinh đẹp kia cũng dần dần xa, hình như xe lái đến trên đường giảm tốc độ, hơi lắc lư một chút, cô không phòng bị, lập tức đụng phải chỗ ngồi phía trước. Tài xế vội vàng nói xin lỗi, cô lại hoảng hốt như không nghe thấy, đau đớn khiến cô lập tức thanh tỉnh lại, cô làm cái gì! Rốt cuộc cô vừa làm cái gì!