Chương 488:
Editor: May
Con ngươi đen nhánh của anh ta cứ nhìn cô như vậy, sớm muộn gì thì cô cũng là của tôi, tôi vấn vương nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã được như nguyện ngồi vững vàng chức chủ tịch Mạnh thị. Nếu trời cao còn chịu chiếu cô tôi, như vậy, tôi liền đánh cuộc một lần. Mạnh Thiệu Tiệm tôi chính là muốn cả cá và chân gấu, tôi chính là muốn, thứ tôi muốn, đều phải ở trong miệng của tôi, lúc này mới tính là thật sự có được.
"Anh đáp ứng tôi, giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng. Anh nói, anh sẽ không để cho người ngoài ban quản trị biết..."
"Nếu như giấy trắng mực đen có thể tin được, như vậy trạm cảnh sát cũng có thể thủ tiêu." Mạnh Thiệu Tiệm cười nhạt, anh buông tay cô ra, nhìn cô vô lực tựa ở trên tường, nước mắt ở trên mặt của cô tàn sát bừa bãi không ngừng. Bàn tay anh ta bị cô cào đến không còn khối da hoàn hảo chậm rãi vươn ra, lại vẫn thật sự dừng lại.
"Các người cũng không phải là tôi, vì thế không có ai biết vì sao tôi làm như vậy, cũng không người nào biết được." Anh ta bỗng nhiên đến gần một bước, cứ như vậy dán ở bên tai của cô, nói thật nhỏ một câu: "Tôi muốn chính là, nó không thể không chết."
"Mạnh Thiệu Tiệm!" Tĩnh Tri lập tức tỉnh táo lại, cô bỗng nhiên gọi lớn tên của anh ta, trong lòng bàn tay cũng đã nhiều thêm một vật nhỏ lạnh như băng, lóe ra màu vàng sáng bóng mê người. Anh ta liếc nhìn, là một đồ chơi nhỏ có hình dáng hộp trang sức, nơi cổ họng không khỏi hơi căng thẳng, Tĩnh Tri... cô muốn, bắn chết tôi sao?
Đơn giản là sự tồn tại của tôi uy hiếp tính mạng của nó, vì thế người phụ nữ thiện lương, người phụ nữ nhu nhược, người phụ nữ cho tới bây giờ đều không thể thấy máu tanh, liền nghĩ muốn đích thân nổ súng với tôi, đánh vỡ toang óc của tôi, hoặc là trái tim nở hoa sao?
Phó Tĩnh Tri... Tôi phải nói cô cực kỳ yêu nó, hay là phải oán giận, ngoại trừ nó, cô liền không nhìn thấy sự tồn tại của người khác...
Sau khi Thiệu Đình chế cho cô một khẩu súng lục dành cho nữ từ nước ngoài, cô còn chưa thử qua lần nào. Nhưng lúc này, nắm vật nho nhỏ kia ở trong lòng bàn tay, tựa hồ thật nặng như nghìn cân, khiến tay cô cầm lên không nổi. Nếu như cô là nữ vương như Cố Lưu Tô, cô nhất định sẽ không chút do dự bắn óc anh ta vỡ toang, nhưng cô không phải...
Cô chỉ là Phó Tĩnh Tri - người phụ nữ mềm yếu không biết làm gì, làm cho mọi người thất vọng, làm cho tất cả mọi người thống hận.
"Mạnh Thiệu Tiệm!" Phía sau đoàn người bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo, Tĩnh Tri nghe tiếng ngẩng đầu, ngay cả Mạnh Thiệu Tiệm cũng xoay người lại. Đó lại là Tô Linh, mặc một áo khoác ngoài đỏ rực, dáng người xinh đẹp, mắt hạnh sáng sủa. Tay cô cắm ở trong túi khoác ngoài, đi tới từng bước một. Một đôi mắt luôn chứa ý cười, tròng mắt đựng mật, lúc đôi mắt kia nhìn anh, tròng mắt gần như có thể làm tan chảy anh. Một đôi tròng mắt chớp chớp tựa hồ biết nói, lúc này lại trong trẻo lạnh lùng như một dòng nước, không còn có một chút nhiệt độ.
Tô Linh đưa
Mạnh Thiệu Tiệm đột nhiên cảm giác được có chút khổ sở nói không nên lời, anh cố gắng nặn ra một nụ cười nhạt, muốn vươn tay sờ sờ tóc của cô vò nát như bình thường; "Linh Linh..."
Tô Linh lại nghiêng đầu, tránh thoát bàn tay của anh.
Cô nhìn anh, muốn khóc, lại không có một chút nước mắt. Cô đã từng rất yêu anh, rất mê luyến anh, rất khát vọng mỗi một lần anh thân mật xoa tóc, rất lưu luyến từng giây từng phút ở cùng một chỗ với anh. Cô đã từng cho rằng, mặc dù thân thế anh đáng thương, mặc dù hành vi có chút không đúng, nhưng anh vẫn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, vẫn là một người đàn ông có thể làm chỗ dựa
tin cậy và ngưỡng mộ cho phụ nữ. Nhưng bắt đầu từ khi nào, anh lại biến thành như vậy?
Biến thành không có tâm, biến thành độc ác, biến thành tàn nhẫn, thậm chí ngay cả "anh em ruột" của mình, anh đều muốn hạ độc thủ như vậy?
Trong lòng Tô Linh khổ sở muốn chết, nhưng nhiều hơn lại là phẫn nộ. Đã đến lúc, cô nên thanh tỉnh, hoàn toàn tỉnh táo lại. Người đàn ông này, anh không đáng để cô yêu, anh cũng không xứng với tình yêu của cô.
Hít sâu một hơi, cô đột nhiên đưa tay ra, bốp một cái đánh bạt tai lên trên mặt của anh. Mạnh Thiệu Tiệm ngẩng ra, lại không có né tránh, chỉ yên lặng như trước; "Linh Linh, em sớm nên như vậy."
Tô Linh lại không nói lời nào, chỉ là lại vung tay, tiếng tát vang dội ở trong không gian nho nhỏ này.
"Một cái tát vừa rồi, là tôi đánh thay anh Thiệu Đình, một cái tát này là vì chính tôi. Mạnh Thiệu Tiệm, anh phụ tình yêu của tôi với anh, anh cũng lãng phí tình yêu của tôi với anh. Bắt đầu từ giây phút này, Tô Linh tôi và anh, cầu thuộc về cầu đường thuộc về đường, cả đời này, hai chúng ta... cả đời này sẽ không qua lại với nhau."
Tô Linh nói xong, khóe môi bỗng nhiên giương lên, sau khi cười rực rỡ xong, cô xoay người liền đi ra ngoài. Tĩnh Tri nhìn bóng lưng đơn bạc của cô dần dần dung nhập vào trong ánh sáng, chỉ còn lại một điểm đỏ nho nhỏ, lại dần dần, không nhìn thấy nữa...
Lúc cô thu hổi ánh mắt, bỗng nhiên đánh lên mặt Mạnh Thiệu Tiệm, vẻ mặt của anh ta có chút kỳ quái, trong miệng tựa hồ đang thì thào lẩm bẩm một câu nói: "Được... Chúng ta liền, cả đời không qua lại với nhau..."