Chương 491:
Editor: May
Xoay người nhìn ra, ngắm bên ngoài từ cửa sổ này, vô số ngọn đèn chiếu ra ánh sáng màu vàng ấm áp rực rỡ, nhưng lại có ai biết, có phải dưới ánh đèn này đều là vui cười hay không? Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, hai người vợ chồng đang đánh túi bụi giống như là kẻ thù mấy đời. Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, mẹ chồng và con dâu đang náo đến nghiêng trời lệch đất. Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, là một nhà ba người vô cùng tốt đẹp. Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, đứa nhỏ nhặt được một quyển sách cổ tích hay trong đống rác, cha mẹ mệt nhọc cả ngày ngồi ở trong phòng trọ đơn sơ, vẻ mặt đầy ý cười nhìn đứa nhỏ. Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, có công chúa nhỏ xinh đẹp mặc váy mấy vạn đồng, ăn bữa tối ngon do chuyên gia dinh dưỡng phối hợp ra, nhưng lại vẫn cảm thấy không sung sướng. Có lẽ dưới một ngọn đèn nào đó, đôi tình nhân trẻ tuổi chen chúc trên giường ván gỗ nhiệt tình như lửa, khát khao ngày mai và tương lai tốt đẹp...
Trên đời này có trăm hình thái, đời người có nghìn loại, khổ cay chua ngọt đều đang trình diễn mỗi ngày. Anh từng là quý công tử ngậm thìa vàng ra đời, không ăn khó khăn của nhân gian, anh cũng từng là người đàn ông hoa tâm lạnh lùng ích kỷ, chưa bao giờ từng để phụ nữ ở trong lòng. Mà nay, anh như là chó rơi xuống nước ngồi ở chỗ này, từ đầu đến chân, ngay cả trong sợi tóc nhỏ, đều viết chật vật và mất mặt.
Anh còn có thể giả bộ như không có gì cả phát sinh, tiếp tục cuộc sống sung túc đồ đẹp xe sang ở trong thành phố này ư? Tiếp tục mặt dày mày dạn giao thiệp ở trong xã hội gọi là thượng lưu kia sao? Anh còn có thể xem mình là một kẻ ngốc tiếp tục song túc song phi với cô ở trong Tĩnh Viên xinh đẹp sao?
Không, anh bỗng nhiên cười lạnh, cười đến chính mình cũng cảm thấy lạnh. Tuyệt đối không có khả năng, anh không có cách nào, tiếp tục ở cùng một chỗ với cô...
Mạnh Thiệu Đình anh cũng là người, cũng có tâm, cũng có cảm tình. Một cái gương bị cô đưa tay đập bể, dù như thế nào, đều không còn có biện pháp dán chặt lại. Thay vì từ nay về sau hai người nhìn nhau liền cảm thấy chán ghét, không bằng bây giờ tách ra.
Trong lòng có quyết định, người ngược lại thở dài một hơi.
Thân thể Mạnh Thiệu Đình tựa ra sau, tiện tay kéo cổ áo lỏng ra một chút, lồng ngực màu đồng cổ của anh lộ ra một mảnh, mà tóc ngắn che ở trên trán, hiện rõ vài phần không gò bó, môi mỏng lạnh có độ cong làm người sợ hãi, Hà Dĩ Kiệt chợt nhíu mày: "Quyết định xong rồi?"
Mạnh Thiệu Đình liếc mắt nhìn anh ta một cái, cánh tay trái lười biếng duỗi ra, khoác lên chỗ tựa lưng của ghế sô pha. Giọng nói của anh vang lên trong phòng mờ tối; "Dĩ Kiệt, dựa theo thủ đoạn của cậu, tình trạng bây giờ của tôi, còn có thể xuất ngoại không?"
"Xuất ngoại? Cậu chuẩn bị rời khỏi nơi này?"
Chân mày Hà
Phó Tĩnh Tri kia đã ngốc hồ hồ làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, cũng xứng đáng để cô ta chịu chút trừng phạt. Hà Dĩ Kiệt biết, người người trên đời này đều có một cây xương sườn mềm, mặc kệ nó có khuyết điểm như thế nào, mặc kệ nó rất không tốt, bé nhỏ không đáng kể ở trong mắt người khác, nhưng chỉ có một người, không thể không có nó, không có nó sẽ không được.
Mà Phó Tĩnh Tri, chính là xương sườn mềm của Mạnh Thiệu Đình.
Mặc kệ dung mạo người phụ nữ này rất bình thường, cũng không quản tính cách của cô ta làm cho người ta muốn phát điên bao nhiêu, lại càng mặc kệ cô ta làm ra bao nhiêu chuyện sai lầm ngu xuẩn, có bao nhiêu đáng ghét và không tốt đẹp ở trong mắt người ngoài, nhưng cô ta chính là không thể thay thế trong lòng người kia, chính là bến cảng yên bình của Thiệu Đình.
Thiệu Đình rời đi cũng không có gì đáng ngại, Hà Dĩ Kiệt rất hiểu người anh em này, nét mặt giả bộ không sao cả, rất lạnh lùng, kì thực trong lòng lại khó chịu giống như bị lăng trì. Có lẽ không quá mấy tháng hoặc là dứt khoát hơn mười ngày, người phụ nữ Phó Tĩnh Tri kia chỉ cần đứng ở trước mặt Thiệu Đình, nhìn anh ta nhu tình như nước, dịu dàng gọi tên anh ta mấy lần, anh ta nhất định liền phân không rõ phương hướng!
Mà lần này Thiệu Đình rời đi, Phó Tĩnh Tri nhất định sẽ bị dọa hỏng. Nếu như cô ta thông minh một lần, tuyệt đối sẽ không lại làm cho Thiệu Đình chạy trốn từ bên cạnh cô ta, như vậy cậu ấy rời đi, ngược lại sẽ thành một chuyện tốt.
Nhưng Hà Dĩ Kiệt lại nghĩ sai một việc, Mạnh Thiệu Đình cũng không như suy đoán của anh ta, chỉ là tức giận một lúc vì chuyện Phó Tĩnh Tri gây nên, anh thật sự buông tha, không có người sẽ kiên cố không phá được như kim cương, luôn không ngừng trả giá trong cuộc tình chỉ có tổn thương. Cho dù có thể kiên trì một tháng, ba tháng, một năm, hai năm, nhưng mười năm, hai mươi năm, đây thực sự là một con số đáng sợ.
Nếu như Phó Tĩnh Tri đợi được tám mươi tuổi mới tỉnh ngộ thì quan trọng nhất là cái gì, chẳng lẽ Mạnh Thiệu Đình anh sẽ bồi thường bằng hạnh phúc cả đời mình ư?