Chương 494:
Editor: May
Tĩnh Tri chậm rãi ngồi xổm xuống, cô chôn mặt ở trên đầu gối, hồi lâu sau cũng không có nhúc nhích.
Tiếng người hầu thu thập mảnh vụn rất nhỏ, lại bởi vì tất cả mọi người đều sợ hãi, liền không dám thở mạnh, nên trong phòng này càng có vẻ đặc biệt yên tĩnh. Nhưng dần dần, có tiếng nghẹn ngào nho nhỏ chậm rãi vang lên, người ngồi xổm trên mặt đất, vai thon gầy lay động kịch liệt, khiến tiếng khóc run rẩy kia càng nghe càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Anh ấy không cần mày, rốt cục anh ấy vẫn không cần mày nữa.
Trong lòng Tĩnh Tri trống rỗng, chỉ có một nhận thức này đang nhắc nhở cô một lần lại một lần, nhắc nhở cô rốt cuộc mất đi cái gì? Thế nhưng nhận thức này quá tàn nhẫn, quá đáng sợ. Cho tới bây giờ cô đều chưa từng nghĩ sẽ phát sinh chuyện như vậy, cho tới bây giờ cô hoàn toàn chưa từng suy nghĩ Thiệu Đình có thể rời khỏi cô hay không! Cho tới bây giờ, trong đầu cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. Thiệu Đình yêu cô như vậy, xem cô như trân bảo, nâng niu che chở trong lòng bàn tay. Dù cho lúc trước cô hận anh tận xương, nghĩ hết biện pháp đối nghịch với anh, anh vẫn có thể bao dung tất cả của cô. Nhưng vì sao, vì sao hiện tại cô nói cho anh tâm ý của mình, trong lúc hai người bọn họ yêu mến nhau, cô phạm sai lầm, anh lại không thể tha thứ?
"Tiểu thư... Tiên sinh lấy hộ chiếu đi, có phải là đi sân bay hay không ... Lúc này cô có muốn chạy tới sân bay xem thử một chút không? ... Có lẽ, còn kịp..."
Người hầu nói, lập tức đánh thức cô. Đúng vậy, anh lấy hộ chiếu, nhất định là phải ra khỏi nước, như vậy hiện tại anh có thể đi sân bay. Cô không thể để cho anh đi, anh đi, vậy cô phải làm sao bây giờ? Con của bọn họ phải làm sao bây giờ? Cô phải đi ngăn cản anh, cho dù quấn quýt chặt lấy cũng phải giữ anh lại! Cô cũng không tin, cho tới nay anh đều cưng chiều dung túng cô như vậy, lần này liền thật sự không quan tâm nước mắt và giữ lại của cô. Không sợ, Tĩnh Tri, không phải sợ, còn kịp...
Đi cầu người đàn ông mình yêu ở lại không phải chuyện mất mặt gì, anh ấy làm cho mày nhiều chuyện mất mặt như vậy, cũng tới lúc mày nên làm chút gì cho anh ấy. Mày phải lập tức đi sân bay, hiện tại liền đi, mặc kệ thế nào đều phải ngăn cản anh, nếu như anh thật ngồi máy bay đi, vậy thì mày xong rồi. Có lẽ kiếp này, mày liền không thấy được anh nữa!
Nghĩ đến khả năng này, Tĩnh Tri chỉ cảm giác toàn thân mình đều đang tích góp từng chút khí lực. Cô nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, liền phóng lên lầu, đi hai bước, chỉ cảm thấy lòng bàn chân đau như bị kim châm, người hầu cũng kinh hô một tiếng. Tĩnh Tri cúi đầu vừa nhìn, trên chân trái đều là máu, có lẽ vừa rồi lúc đập bể điện thoại, mảnh nhỏ đâm vào trên chân. Cô không kịp để ý chân bị thương của mình, khập khiễng đi lên lầu, lại phân phó người hầu dưới lầu, nói: "Lập tức chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi sân bay ngay."
Cô trở về phòng, tùy tiện thay đổi một bộ quần áo, cũng không rửa mặt chải đầu, chỉ xé giấy vệ sinh quấn vài vòng lung tung trên chân, dứt khoát mang dép chạy xuống lầu.
Tài xế đã chuẩn bị xe xong, Tĩnh Tri vừa lên xe liền lập tức phân phó tài xế đi sân bay, càng nhanh càng tốt. Cách lúc anh rời đi chưa bao lâu, nếu như cô tăng nhanh
********************************************
"Bây giờ hối hận còn kịp." Trong phòng chờ lên máy bay của khách quý, Hà Dĩ Kiệt đưa cho Mạnh Thiệu Đình một điếu thuốc, cố ý trêu ghẹo.
Mạnh Thiệu Đình nhận lấy, nhướng mi phun ra nuốt vào khói mù, thân hình cao lớn ngửa tựa vào ghế sa lon mềm mại bằng da thật. Một đêm không ngủ, trước bình minh lại đi bệnh viện nhìn cha mẹ, sau đó trở về Tĩnh Viên cầm giấy tờ chứng
nhận của anh, rồi lập tức đi xe tới sân bay. Thần sắc của anh có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt.
"Sau này, chuyện bên này cần phải phiền cậu giúp tôi để ý một chút, tôi đoán chừng sẽ không có cơ hội trở về, chỗ cha mẹ tôi..."
"Yên tâm đi, hiện tại mặc dù sự tình đã được đè xuống, nhưng tin đồn vẫn muốn mạng người, cậu ra nước ngoài tránh một khoảng thời gian cũng tốt. Về phần bác trai bác gái, bọn họ đều đang ở bệnh viện của Bắc Thành, không có việc gì, tôi cũng sẽ thường xuyên kêu người đi trông nom."
"Dĩ Kiệt, tôi sẽ không nói hai chữ cám ơn, quen biết kết bạn với cậu và Bắc Thành, thực sự là chuyện hạnh phúc nhất cả đời của tôi." Mạnh Thiệu Đình chân thành và cảm khái mở miệng, Hà Dĩ Kiệt nhướng chân mày lên, hai người đụng nắm đấm ở giữa không trung một cái, lại vô cùng thân thiết khoác lên vai đối phương.
"Tôi cũng vậy." Hà Dĩ Kiệt luôn luôn không thích cười, lúc này lại cười rộ lên từ đáy lòng, lần nữa mở miệng trêu ghẹo: "Chỉ tiếc, cậu chạy ra nước ngoài, mấy ngày nay cũng không biết tên Bắc Thành kia đi nơi nào, chỉ còn một mình tôi, có phần không quá thú vị."
"Còn nhiều thời gian, nếu cậu có rãnh, đến Sydney tìm tôi, đến lúc đó chúng ta uống vài ly."
"Sydney... Thật đúng là một địa phương không tồi." Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu; "Lúc rảnh rỗi tôi sẽ đi."
"Chỉ là, Thiệu Đình... Cậu im lặng bỏ đi như vậy, quả thật bỏ được?" Hà Dĩ Kiệt nhìn một đường anh ta bị té nhào trên người phụ nữ kia, tự nhiên vẫn có chút hoài nghi anh ta thật sự có thể cứng rắn quyết tâm.
"Sao lại không bỏ được? Cô ấy đã bỏ được, tôi cũng có thể bỏ được. Được rồi Dĩ Kiệt, đừng nhắc tới cô ấy." Mạnh Thiệu Đình không nâng lông mi, giữa trán là một mảnh bình tĩnh, lúc nói lời này, trên mặt anh cũng không có một chút biểu
tình, làm cho Hà Dĩ Kiệt nhịn không được oán thầm một tiếng ở trong lòng, lần này Phó Tĩnh Tri thật đúng là chơi lớn...