"Tĩnh Tri, anh cũng không biết..."
Anh nhếch môi lên thoáng nở nụ cười, bắt đầu động tác chậm rãi , động tác
đầy thâm tình mà lại ôn nhu: "Nhưng mà mấy hôm nay anh đều suy nghĩ về
em, nhớ đến ánh mắt em, nhớ cái miệng nhỏ của em, thậm chí còn nhớ cả
vết hôn anh đã lưu lại trên ngực của em..."
Anh giống như
đang ngâm thơ vậy, giọng nói thì thầm thong thả trầm thấp, lập tức nâng
chiếc eo nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen như mực đặc tựa hồ như muốn
hút cô vào trong. Anh bướng bỉnh hơi hơi hếch cái cằm lên nói gằn từng
tiếng: "Tĩnh Tri, anh rất muốn em!"
Tiếng nói vừa ngừng,
trong nháy mắt, động tác của anh đột nhiên trở nên mãnh liệt... Tĩnh Tri không chịu nổi, dần dần không sao kìm nén nổi nữa, bật ra một tiếng
rên trầm thấp khe khẽ, nghe động lòng người... Âm thanh tuyệt mĩ như
vậy giống như đây là mùa xuân đẹp đẽ nhất trên đời. Anh giống như bị
đầu độc, bị mê hoặc bởi hai tròng mắt kia, cứ như vậy, từng chút từng
chút chìm vào trong ảo cảnh kiều diễm do cô tạo ra...
Giữa
lúc gần như lến đến đỉnh của cao trào, trong nháy mắt, Tĩnh Tri không
khỏi ngẩng đầu lên, cái cằm nhỏ xinh chậm rãi dương lên, hai tay chống ở trên bàn, thân thể của cô gần áp sát vào anh..., trong cổ của Mạnh
Thiệu Đình căng thẳng, chỉ cảm thấy nơi căng cứng của mình đột nhiên bị
nơi mềm mại của cô buộc chặt lại... Cái đồ yêu tinh này!
Quả thực, cô bức anh đến sắp phát điên lên rồi. Rốt cuộc không kìm nén được nữa, anh bắt đầu điên cuồng luật động. Cánh tay của Tĩnh Tri không sao
chịu nổi nữa, không thể không ôm chặt lấy eo của anh, thỉnh thoảng
từ miệng lại thốt ra tiếng kêu không dứt bên tai... anh vậy mà lại vừa
thô lỗ lại vừa cuồng nhiệt!
Đến phút sau cùng, khi cô đã gần như mất đi toàn bộ sức lực và lý trí, chỉ có mồ hôi toát ra đầm đìa
cuộn mình ở trong lòng anh, anh thật sự đã điên rồi!
Trong
lòng Tĩnh Tri thoáng nghĩ, chẳng lẽ anh ở bên ngoài đã nhiều ngày như
vậy mà cũng không hề chạm qua một phụ nữ nào hay sao?
Càng về sau, trong lòng cô nhất thời thấy chua xót, nhất thời thấy ngọt ngào, rồi bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi...
Một đêm ngủ cực say, buổi sáng khi mở to mắt cô cảm giác thấy trước ngực
mình bị đè
rất nặng. Tĩnh Tri vẫn còn buồn ngủ nhìn người bên cạnh
mình, thấy anh vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng cánh tay bá
đạo kia vẫn ôm cô chặt cứng hết sức, không những cố định cô ở trong lòng mình, mà một chân anh lại còn gác ở trên đùi cô... Cả một đêm cũng
không để cho cô cử động một cái. Tĩnh Tri thoáng giật giật, trong lúc
ngủ mơ, đôi lông mày chợt cau chặt lại, cánh tay càng khẩn trương xiết
chặt cô thêm vài phần...
Trong lòng Tĩnh Tri khẽ than thở
một tiếng trầm thấp, ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa, mặc cho anh cứ ôm xiết lấy mình như thế. Tuy cả người cô đều đã đau nhức tê dại đến khó
chịu, nhưng lại không muốn đẩy ra làm anh tỉnh ngủ
Giờ
khắc ấm áp và thân mật này, cái giờ khắc cùng nhau cùng ôm ấp mà không
hề ngăn cách ấy chính là sự trông mong ở trong mộng của cô đã nhiều năm
nay.
Giữa lông mày dần dần đã giãn ra, cô muốn cùng anh trôi qua cả đời, cả đời, cả đời. Chỉ cần lẩm nhẩm ba chữ kia, trong lòng cô
giống như được đổ đầy mật ngọt, sự ngọt ngào ấy khiến người ta như muốn
say.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn vào cái trán đầy đặn đầy khêu
gợi của anh, sống mũi cao thẳng mà lại bá đạo không sao kềm chế được,
của hắn lông mi thật là đẹp, giống như được miêu tả trong sách: hàng mi
tung bay như muốn nhập tóc mai, đôi môi của anh lúc đang ngủ có độ cong
đầy ấm áp nhu hòa, không giống như lúc ban ngày, hoặc là lạnh nhạt hoặc
là nhếch lên đầy trào phúng. Giờ phút này, anh, quả thực mới đúng như là chồng của cô. Hơn nữa anh còn ôm ấp cô, ôm xiết thật chặt như thế...
cả một đêm đều không hề tách ra. Tĩnh Tri không khỏi nhếch khóe môi lên, vụng trộm xoay mặt lại, hướng về phía gương mặt của anh hôn lên đó...