Cô không có biện pháp nào, từ nhỏ đến lớn, đã phải rời xa mẹ đẻ của mình, sống ở trong một
hoàn cảnh như thế, cuộc đời của cô từ ngày còn ở bậc trung học cũng đã
nhớ kỹ, chữ đầu tiên cần phải nhớ là chữ nhẫn.
Vì không muốn cho ba ba lo lắng, vì nhà họ Phó, vì mẹ có thể được yên tâm dưỡng bệnh ở bên kia bờ đại dương, vì ao ước chút tình cảm cuối cùng còn sót lại của anh đối với cô, bất cứ điều gì cô cũng đều có thể nhẫn nhịn được.
Tĩnh Tri cũng không biết ván bài của mình cuối cùng có thể thắng hay không,
nhưng mà cô đã không thể có con đường thứ hai để lựa chọn.
Tất cả lợi thế đều đã đem dùng hết, chỉ chờ đợi ông trời liệu có thể cho cô hoài thai được hay không, sau đó, cô sẽ sống mang chữ "Nhẫn" suốt quãng đường đời, cả đời không cần thoát khỏi.
Có thể trộm được kiếp sống phù du cả ngày rảnh rỗi, ngày ngày sống trong giấc mộng xuân không cần tỉnh lại.
Đó là thời gian tốt đẹp nhất của cuộc sống, khi cô hồi tưởng lại, những
cũng là thời gian cuối cùng đầy đau thương nhất mà cô rất muốn xóa đi,
không muốn nhớ tới nhất, muốn quên đi nhất, nếu nhớ tới chỉ hận sau đó
không thể đánh mình hơn mười cái tát.
Cũng là do cô tuổi còn quá trẻ, tuổi trẻ thì cái gì cũng không sợ, cái gì cũng đều tin tưởng,
cái gì cũng dám đánh cuộc, cái gì cũng dám chờ mong, nhưng lại không
biết trên đời này có một loại sinh vật quá mức bạc tình, dễ quên nhất,
không thể tin tưởng nhất, không thể dựa vào nhất, nhất là, làm cho người ta lúc mới đầu tràn ngập hi vọng, rồi sau cùng lại là sự tịch liêu cô
đơn sau khi đã xong việc.
Khi đó, cô không biết rằng, trong
thân thể mỏng manh như vậy lại có thể có được một sức mạnh to lớn như
thế, khiến bản thân mình giống như một anh hùng đầy can đảm vậy, vì tình yêu mà có thể vượt mọi chông gai trên đường, vĩnh viễn không chút sợ
hãi.
Rất nhiều năm sau, Tĩnh Tri đội trên đầu chiếc mũ giản
dị làm bằng tờ báo, ở trong căn phòng sặc hơi người, tay chân lanh lẹ
làm việc dọn dẹp cho người ta, lúc ngẫu nhiên ngồi tựa vào ở trên tường
nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi trong nháy mắt, nghĩ đến thời gian thanh
xuân của chính mình đã chết đi, cô chỉ lắc đầu, nở nụ cười trào phúng
một phen, rồi lại tiếp tục bôn ba bận rộn vì cuộc sống hàng ngày, cô
thật sự đã quên,
đã quên thật sự.
Trước đêm đi công tác,
trong quán rượu anh triệu tập một cuộc họp cấp cao của công ty ngay
trước buổi giao thừa đón tết dương lịch, anh ở lại tham dự một lát, còn
Tĩnh Tri lại trở về nhà họ Mạnh.
Đêm hôm đó, nơi nào đó ở
thành phố A bắn pháo hoa, hoa pháo nở đầy trời, màu sắc ánh sáng nhìn
thật mê người. Tĩnh Tri không ngủ được, tựa vào cửa sổ phía tây đọc
sách, dần dần cô bị màn khói lửa đầy trời kia hấp dẫn toàn bộ ánh mắt,
gương mặt áp sát nơi cửa kính lạnh lẽo, nhìn pháo hoa bắn lên, khi đó
ánh sáng rực rỡ mỹ lệ đầy trời rồi tan dần đi, bất quá chỉ được trong
nháy mắt... Cũng trong nháy mắt, lòng của cô lại giống như lớp tuyết
đang phủ kín khắp mặt đất, chồng chất lên thật lâu mà sau đó lại cực kỳ
lạnh lẽo.
Điểm điểm lại trên người mình, tìm kiếm những dấu vết anh để lại chứng tỏ anh thích chính mình, từng chút, từng chút tích góp lại hy vọng cho chính mình, chỉ hy vọng rằng, niềm hy vọng kia, sẽ
không giống như pháo hoa trên trời, chỉ vừa vặn cho cô sự ấm áp một giây ngắn ngủn.
Cô muốn cả đời ấm áp, cả đời được nương tựa, cô
mơ tưởng đến một người toàn tâm toàn ý yêu mình, cô muốn rất nhiều rất
nhiều sự quan tâm, cô muốn tất cả mọi phụ nữ khác đều hâm mộ sự sủng ái
đó.
Cô tưởng tượng ra người ấy, khi nhớ tới cô, khi nhớ tới
Phó Tĩnh Tri này, khóe môi liền cong lên một đường cong mềm mại, trong
lòng có sự ấm áp nho nhỏ.
Đặt sách xuống, cô khoác lên chiếc áo bông thật dày ra khỏi phòng, xuống lầu, đi vào trong đình viện rộng
rãi. Từng bước một cẩn thận giẫm lên trên tuyết, âm thanh kẽo kẹt kẽo
kẹt làm cho trong lòng cô như có đứa trẻ nhỏ đang nhảy nhót vậy, Tĩnh
Tri bước đi lung tung, vậy mà lại đi tới chỗ một đài phun nho nhỏ ở đó.
Trời lạnh như vậy nên trên mặt nước đã kết thành băng, không còn nhìn
thấy cột nước phun thật mỹ lệ nữa rồi.