Chương 522:
Editor: May
Bình Bình nhìn nụ cười bình thản trên mặt Tĩnh Tri, bỗng nhiên nghĩ, nếu như nhị thiếu nhìn thấy bộ dáng lúc này của chị ấy, sẽ là dạng tâm tình gì?
Tĩnh Tri ngủ lúc chín giờ, Bình Bình dàn xếp cho cô ổn thoải, liền trở về gian phòng của mình. An Thành đang tắm, cô liền chán chết, nằm ở trên giường chơi di động. Dưới gối đầu có mấy âm thanh rung động không thể nghe thấy, Bình Bình cũng không để ý, sau khi xem tiểu thuyết một lất, bỗng nhiên nổi lên tâm tư lấy di động của An Thành ra.
Trước kia cô chưa bao giờ nhìn di động của An Thành, bởi vì toàn bộ cuộc sống của anh đều vây quanh nhị thiếu, thật sự là quá buồn chán.
Là một dãy số xa lạ gửi tin nhắn tới, chỉ có một thời gian và địa điểm.
Bình Bình cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là An Thành thực sự có tình nhân ở bên ngoài, đây là đi hẹn hò sao?
Chờ lúc anh đi ra, Bình Bình liền đưa di động cho anh: "Có một số lạ gửi tin nhắn cho anh, em thuận tay mở ra xem."
Cô nói xong liền nhìn anh, chờ câu trả lời của anh.
An Thành nhận lấy vừa xem, mi tâm hơi nhíu, tiện tay đóng di động, nói: "À, một người quen biết trước đây, lại tới tống tiền, đừng để ý đến hắn."
Bình Bình cảm thấy lời nói này của anh rất kỳ quái, nhưng tâm tư cô không quá sâu, làm bộ dáng không có hứng thú ồ một tiếng, cầm quần áo liền ngâm nga đi tắm.
An Thành nhìn bóng lưng nhanh nhẹn thoải mái của cô, mới thở phào nhẹ nhõm mấy tiếng không thể nghe thấy, anh không thể tiếp tục cuộc sống như thế, lần này sau khi chấm dứt, dù như thế nào, anh cũng sẽ không lại mặc anh ta định đoạt! Nếu như tiếp tục như vậy, sớm muộn sẽ có một ngày, anh sẽ bị lương tâm của mình dằn vặt đến chết!
****************
Lúc rời giường sau khi say rượu, đầu có chút đau, mở mắt ra, vô ý thức sờ di động nhìn thời gian, thế nhưng đã mười một giờ, Mạnh Thiệu Đình lập tức thanh tỉnh lại. Anh đứng dậy đi vào toilet, hất vài vốc nước lạnh, mới cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, ngẫm lại lúc này ở trong nước hẳn là khoảng hai giờ, cô đang nghỉ trưa, anh liền thay đồ ra ngoài ăn cơm.
Xuống lầu liền nhìn thấy Lâm Nhan Tịch ngồi ở chỗ kia, Mạnh Thiệu Đình không khỏi có chút phiền chán. Ngày hôm qua thái độ Tĩnh Tri rất kỳ quái, hiện tại anh không có tâm tư ứng phó Lâm Nhan Tịch quấn quýt.
Cảm xúc không kiên nhẫn viết rõ ràng ở trên mặt, tâm Lâm Nhan Tịch liền hơi trầm xuống một chút, nhưng cô ta vẫn cố gắng lên tinh thần nghênh đón: "Tối hôm qua anh uống rất nhiều rượu, em có chút lo lắng cho anh..."
"Tôi không sao, Lâm tiểu thư khách khí." Mạnh
Lâm Nhan Tịch ngẩn ra, chợt có chút ủy khuất: "Thiệu Đình..."
"Lâm tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta không có khả năng." Mạnh Thiệu Đình có chút bực bội, giọng liền cứng rắn lên, vành mắt Lâm Nhan Tịch lập tức ửng đỏ, "Thiệu Đình, lần trước rõ ràng anh không có cự tuyệt theo đuổi của em ..."
"Thế nhưng tôi cũng không có tiếp nhận theo đuổi của cô. Lâm tiểu thư, nếu như cô không nhớ rõ, tôi liền nói lại lần nữa, tôi không thích cô, chúng ta không có khả năng ..."
"Vì sao? Em có chỗ nào không tốt? Có phải là bởi vì người phụ nữ tên là Tĩnh Tri kia, vì thế anh mới không tiếp nhận em đúng không? Thiệu Đình... Cô ta là gì của anh? Vì sao ngoại trừ em, người phụ nữ duy nhất có trong di động của anh chính là cô ta? Anh không có kết hôn, cũng không có bạn gái... cô ta rốt cuộc là ai? Là tình nhân của anh đúng không?"
Lâm Nhan Tịch liên tiếp chất vấn, lại làm cho sắc mặt Mạnh Thiệu Đình âm trầm băng lãnh xuống từng chút một...
Anh tới gần từng bước, con ngươi sắc bén bắn ra ánh sáng lạnh gần như cắt nát Lâm Nhan Tịch. Cô ta sợ hãi, lập tức ngậm miệng, ngơ ngẩn lui về phía sau một bước, lại đổi lại biểu tình điềm đạm đáng yêu: "Thiệu Đình... em..."
"Cô lén nhìn điện thoại di động của tôi." Giữa môi lạnh chậm rãi phun ra một câu nói không hề có nhiệt độ, sắc mặt Lâm Nhan Tịch trắng bệch, sợ hãi đến toàn thân đều đang phát run. Cô ta bi thương nhìn anh, đưa tay lên nhẹ lay động: "Em không phải cố ý... Ngày hôm qua anh ở trong toilet, điện thoại vang lên, em thấy được cái tên này..."
Lông mi dài của Mạnh Thiệu Đình nhướng lên, tròng mắt hẹp dài tuôn ra từng chút ánh sáng lạnh khiếp người. Anh nâng môi, đưa tay bóp chặt cằm Lâm Nhan Tịch, thong thả hờ hững nhẹ nhàng hỏi một câu: "Sau đó thì sao?"
Lực đạo dưới tay anh chợt tăng lên, giọng nói bỗng nhiên nảy sinh ác độc âm trầm, "Cô nhận điện thoại của cô ấy đúng không? Nói!"