Chương 612:
Editor: May
Tiếng cười và tiếng gọi vui vẻ huyên náo của Tiểu Khả dần dần biến mất, Hà Dĩ Kiệt chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc một hồi. Anh đốt một điếu thuốc, đầu sư tử gắn một cái bật lửa lạch cạch một tiếng mở ra, có ngọn lửa màu u lam xông ra, vẽ ra một ánh sáng nhàn nhạt trong không gian tối đen.
Trên khuôn mặt tuấn dật kia của anh bị ánh lửa nhiễm lên một chút đau thương. Nếu lúc này thật sự bị người ngoài nhìn thấy Hà Dĩ Kiệt như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cả mắt. Suốt đời anh luôn đeo lên cho mình một chiếc mặt nạ, có ai sẽ biết đến cuối cùng, anh sẽ để một người phụ nữ vốn bị anh đánh nhục mạ dữ dội vào mắt, cô ấy sẽ đưa tay mở mặt nạ của anh lên, bắt đi tim của anh.
********************************************************
Hàng Châu.
Trong vườn một ngôi nhà hẻo lánh, một gian phòng ngủ đơn giản ấm áp, hé ra giường gỗ khắc hoa cũ kỹ.
Ở dưới mái hiên treo mấy chuỗi ớt phơi khô đỏ rực, trên cửa có bức tranh tết lâu năm đã trắng bệch, trong phòng khách nho nhỏ treo một bức tranh tùng hạc diên niên (1), phía dưới để một cái đồng hồ, luôn kêu tích tắc tích tắc.
Không khí rất yên tĩnh, mơ hồ còn nghe được mấy tiếng rên rỉ truyền ra từ trong phòng ngủ, thỉnh thoảng giống như còn có nói mê không rõ.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy trên giường gỗ cổ kính kia có một cô gái trẻ tuổi nằm úp sấp, tóc dài trượt xuống từ trên vai của cô, nhẹ nhàng lay động ở trên mép giường, trên lưng của cô là một mảnh vết máu chói mắt.
Tương Tư nằm úp sấp ở nơi đó, sốt cao khiến cô hỗn loạn, ác mộng không ngừng. Vết thương roi trên vai trên cổ tay chuyển biến xấu, cô không thể đứng, không thể ngồi, không thể nằm, chỉ có thể nằm úp sấp như vậy, chỉ nhúc nhích ngón tay cũng giống như động đau đến thần kinh, khiến cô trong lúc bất tỉnh cũng sẽ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Có một bà lão lớn tuổi cầm khăn lông ướt sạch sẽ lau máu và nước mủ chảy ra ở trên lưng cho cô, sau đó thoa nước thuốc lên lần nữa, quấn băng vải một vòng rồi một vòng. Lúc đụng phải vết thương vỡ ra, Tương Tư sẽ co rút run rẩy mấy cái, nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ là lúc đau đến khó nhẫn, nước mắt sẽ không khống chế được rơi xuống phía dưới. Từng giọt nước mắt rơi xuống, nhiễm ra từng mảnh nước đọng hình tròn ở trên gối thêu uyên ương hí thủy, mà bà lão đứng ở một bên kia cũng không ngừng chảy nước mắt...
"Tiểu thư, cô nhanh tốt lên đi... Đây là tạo nghiệt gì, đánh người thành như vậy? Ngay cả thù hận có lớn hơn nữa cũng không ra tay đến mức như vậy... Tiểu thư, rốt cuộc cô gặp chuyện gì? Lúc rời đi vẫn là một người đang khỏe mạnh... Hà tiên sinh kia, anh ta dẫn cô đi, anh ta lại không trôm nom ư?" Bà lão vén tóc ướt trên trán cô lên, nhìn thấy gương mặt gầy gò trắng bệch, cuối cùng lại đau lòng rơi lệ. Đứa bé nhìn từ nhỏ đến lớn, giống như con ruột của mình, mà nay nhìn bộ dáng này của con bé, cửa nát nhà tan, thân thể lại thành như vậy, sao có thể không khó chịu?
Bà và chồng đều là người làm của nhà họ Văn, được gọi bác Phúc và thím Phúc, lúc nhà họ Văn suy sụp, bác Phúc chết đi, sau khi Tương Tư bị Hà Dĩ Kiệt mang đi, chỉ để lại một mình thím Phúc ở Hàng Châu.
Một đêm kia cô không có chỗ để đi, đi tới cuối cùng, tuyết rơi lớn như vậy, đều làm ướt quần áo trên người cô. Cô bắt đầu sốt cao, mơ mơ màng màng, chặn một
Trên đời này vẫn có người tốt, chỉ là lúc trước cô gặp gỡ, là một kẻ độc ác tội ác tày trời.
Trong lúc hỗn loạn, cô nghe được ba chữ "Hà tiên sinh", bỗng nhiên mở mắt ra như bị sét đánh, mồ hôi lạnh thấm ướt mái tóc dài của cô, xõa ở trên mặt. Cô bỗng nhiên ngồi thẳng lên, vết thương lại lập tức bị vỡ toang, băng vải vừa mới quấn lên liền thấm máu. Cô mặc kệ đau đớn, lại kéo chăn lung tung một phen, rồi nắm lấy gối đầu che ở trên đầu, cả người cong lại như con tôm, run lẩy bẩy không ngừng...
Thím Phúc thấy cô đột nhiên tỉnh lại, lại là bộ dáng như vậy, không khỏi giật mình. Một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại, vội vàng vén chăn muốn nhìn vết thương của cô một chút, không ngờ Tương Tư hét lên 'a' một tiếng... Lập tức lăn lộn ở trên giường, cô nắm chặt chăn, đôi mắt trừng lớn, lại có nước mắt liên miên chảy xuống không ngừng. Cô run rẩy, run rẩy, giọng nói thật nhỏ phát ra từ trong cổ họng, "Cầu xin anh... Hà Dĩ Kiệt... anh đừng mang tôi đi ... tôi không muốn chịu roi đánh nữa... Tôi sợ đau... Tôi đau không chịu nổi... anh đừng đánh tôi... anh cũng đừng để cô ta đánh tôi ... Tôi đau... tôi rất đau... Hà Dĩ Kiệt..."
Chú thích:
(1) Bức tranh phong thủy "Tùng Hạc Diên Niên" biểu hiện cho sự thịnh vượng, trường thọ, có ý nghĩa rất tốt trong phong thủy. đặc biệt tốt cho những người tuổi Tỵ. Trong tranh gồm hình ảnh cây tùng và hạc tiên Cây tùng mọc trên núi cao, khô cằn, thiếu nguồn dinh dưỡng. Nó mọc ngay ở những mỏm núi chênh vênh, chịu nhiều sương gió, bão tuyết mà không chết không đổ thể hiện sức sống bền bỉ. Người xưa xem tùng là đại diện cho trăm cây, ngoài ý nghĩa trường thọ, tùng còn là đại diện của khí tiết. Ngoài ra, trong quan niệm của người Trung Hoa, tùng còn có khả năng trừ tà, xua đuổi ma quỷ rất mạnh nên tùng mang lại sự bình yên, an lành cho con người. Hạc trong truyền thuyết xưa là một loài chim tiên, trong “Tước bào cổ kim chú” có viết: “Hạc thiên niên tắc biến thành thương, hựu lưỡng thiên tuế tắc biến hắc, sở vị huyền hạc dã” (Qua ngàn năm, hạc biến màu xanh; qua hai ngàn năm, hạc biến thành đen; nên gọi là hạc huyễn hoặc). Vì vậy, người xưa xem hạc là loài chim tượng trưng cho sự trường thọ. Họa tiết “tùng hạc diên niên” vừa mang ý nghĩa trường thọ, vừa mang ý nghĩa khí tiết thanh cao, gắn bó vĩnh cửu và còn được gọi với tên “tùng hạc đồng xuân” Đây là tranh phong thủy dùng để làm quà biếu, mừng tân gia, khánh thành công ty, chúc phúc, chúc thọ.