Tống Như Mi đẩy cô một cái, kéo cửa bước ra hành lang đi tới phòng giặt ở tận cuối hành lang.
Tri Tri yên lặng đứng ở nơi đó, d∞đ∞l∞q∞đ nhìn cánh cửa phòng cũ nát lắc lư qua lại, nhưng cô vẫn gắt gao cố nén nước mắt xuống, thay bộ quần áo
lao động bạc trắng dính đầy xi măng vôi vữa, lại đội mũ bảo hiểm, lúc
này mới đẩy cửa ra đi xuống lầu.
Kỳ thực lúc trước Tri Tri
đã tìm được công việc khá tốt, vừa nhẹ nhàng, tiền lương lại cao, nhưng
bởi Tống Như Mi luôn nghi thần nghi quỷ, cho rằng Tri Tri có quan hệ
không minh bạch với ông chủ nên mới có thể nhận được mức lương cao như
vậy. Bà đã vài lần liên tục đi đến nơi đó làm náo loạn, nên cô đành bỏ.
Những công việc ở nơi gần nhà không ai dám nhận cô. Vì muốn đúng hạn về nhà để sắc thuốc nấu cơm, cô đành phải cùng với một nhóm phụ nữ láng giềng đi tới công trường đang xây dựng để làm công nhật, tuy rằng rất mệt, nhưng tiền kiếm được cũng đủ để cho hai mẹ con
chi tiêu.
Tờ chi phiếu mà nhà họ Mạnh đưa cho lúc trước,
ngoài việc tổ chức tang lễ long trọng cho ba ba, số còn lại cô giữ để
mua thuốc cho mẹ, số còn thừa cũng không đáng bao nhiêu nhưng cô cũng
không dám tiêu phí một đồng. Tri Tri bị mất việc,
sau này Tống Như Mi cũng có chút hối hận, nhưng không biểu lộ ra ở trước mặt con gái, cũng ngầm nhờ người tìm cho Tri Tri một công việc tốt một
chút, nhưng nào có đơn giản như vậy?
Bảy, tám nhà ở gần đó
ai mà chẳng biết chuyện gia cảnh nhà cô. Từ trước đến nay Tri Tri chỉ
toàn ru rú ở trong nhà, không dám gặp ai, nhưng ban ngày muốn đi ra
ngoài làm việc, cũng không tránh được phải giao tiếp với mọi người. Vì
tránh để cho việc miệng lưỡi giao tranh, hoặc là lại bị hắt nước bẩn gì
đó lên người, ở trên công trường Tri Tri luôn trốn tránh một mình ở một
bên, yên lặng chuyển gạch, đẩy chiếc xe chất đầy gạch vận chuyển đến nơi cách đó 100 mét, rồi lại một lần nữa kéo xe trở về chất lên một xe như
thế, động tác không ngừng lặp lại như vậy, giống y như một cái máy vậy!
Tuy cô đã giữ mình như vậy, nhưng lúc
rảnh rỗi hoặc là lúc nghỉ ngơi, cũng vẫn có người chỉ trỏ cô, hơn nữa, ở giữa đám công nhân nữ khỏe mạnh, béo mập, làn da trắng nõn của Tri Tri, có phơi nắng thế nào cũng không hề bị đen, hình dáng người cô lại thanh tú như vậy, không tránh khỏi bị đốc công hoặc là một số ít đàn ông toan tính muốn quấy rối, tìm cách để cợt nhả, quấy nhiễu cô...
"Tri Tri, thế nào, có mệt hay không? Nhìn bàn tay nhỏ bé da thịt mịn màng,
mềm mại thế kia sao lại đi làm công việc này? Không bằng em đến hỗ trợ
phòng bếp đi, tiền công một ngày anh tính thêm cho em 20 đồng!"
Tri Tri vừa đổ một xe gạch lên công trường, cầm khăn mặt lau mồ hôi, lúc
đang vặn mở bình nước định uống nước thì gã đốc công khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đã chắp tay sau lưng nghiêng ngả tiêu sái đến trước mặt cô,
Tri Tri cười, lắc đầu: "Không ạ, cám ơn ý tốt của ngài."
Cô
xoay người, uống một ngụm nước, định đẩy xe đi, lại bị người nọ túm tay
nói tiếp: "Tri Tri này, nhà em cô nhi quả mẫu, cuộc sống thật không dễ
dàng, anh đây chính là muốn quan tâm đến em, em cũng không nên rượu mời
không uống lại thích uống rượu phạt chứ hả?"
Tri Tri bị dọa, toàn thân phát run, cuống quít kéo tay mình ra khỏi lòng bàn tay của
người nọ, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, gương mặt trắng như
ngọc mặc dù có bị một lớp bụi mỏng, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người. Gã đốc công không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, vẫn không từ bỏ ý
định: "Tri Tri, không phải là em đã từng nghĩ đến từ bỏ công việc này
rồi chứ !"
"Không, không phải vậy, tôi nghĩ tôi muốn làm
công việc này!" Tri Tri cuống quít ra sức lắc đầu, thấy người đàn ông ở
trước mặt này gật gật đầu vẻ thỏa mãn, cô tưởng có thể thoáng thở nhẹ
một hơi, ai ngờ, người nọ lại tiến lên một bước vuốt ve tay cô: "Tri Tri à, không bằng em đi theo anh, về sau sẽ không phải làm công việc nặng
nề dơ bẩn này nữa..."
"Không, tôi không sợ bẩn cũng không sợ mệt, cứ như thế này là đã rất tốt rồi, đốc công Tôn, tôi đi chuyển gạch đây !" Tri Tri lễ độ chào hắn, luống cuống tay chân đẩy xe cút kít bước đi. Gã đốc công kéo dài cổ ra nhìn theo thân hình uyển chuyển, tinh tế
của cô bị bộ quần áo lao động rộng rãi giấu kín ở bên trong, oán hận dậm chân một cái, nắm tay quay lưng xoay người bỏ đi...
Tri Tri nghe thấy phía sau cười vang, những nữ công nhân từ trước đến nay vốn
hay buông một số lời nói thô tục không thể tả được để vui đùa, tuy rằng Tri Tri đã nghe nhiều, nhưng cô vẫn không thể quen được...
"Ôi chao, giời ạ, xem kìa, có người ngày nào cũng phơi dưới nắng sao lại
vẫn trắng như vậy được nhỉ? Tôi thì nhìn giống như cục than đá rồi, thế
mà người ta lại vẫn cứ trắng đến chói mắt thế kia cơ chứ..."
"Này xem ra đàn ông trên công trường này, hồn vía đều bị cô ta câu đi mất
rồi. Nhìn xem, dáng người của cô ta, mặc bộ quần áo lao động khó coi như vậy, mà vẫn thấy rõ eo ra eo, mông ra mông, lũ đàn ông kia mắt đều
chuyển theo bước đi của cô ta đấy!"
"Người ta có thể giả bộ cực kỳ đứng đắn, mày không thấy vừa rồi đốc công Tôn đã nếm mùi thất bại rồi hả ?"
"Cái gì mà đứng đắn? Còn không phải chính là đồ rác rưởi à, trước kia cô ta
không kết hôn mà đã có con, đứa nhỏ đó đến ba ba là ai cũng chẳng biết
nữa!"
"Đúng thật là không ngờ đấy nhỉ, nhìn cô ta hàng ngày
thanh cao, gặp mặt cũng không để ý đến ai, đôi mắt giống như hồ ly tinh
luôn quyến rũ người ta! Hắc, hắc, đàn ông là thích nhất cái loại này
đấy!"
"Mày đừng có thấy vừa rồi đốc công Tôn bị nếm mùi thất bại, không chừng buổi tối người ta lại đi làm chăn ấm tổ đấy!"
"Cô ta như vậy, còn gả được cho ai được nhỉ?"
Tri Tri đứng chống tay vào bên cạnh xe, lòng bàn tay chồng chất vết thương, bàn tay nhanh chóng siết chặt lấy tay cầm bằng sắt lạnh lẽo, bộ quần áo lao động rất nặng, đầy mồ hôi ẩm ướt dính trên người, trên mặt cũng
toàn bụi bẩn, cô đã chật vật như thế này, mà sao mọi người còn không
chịu buông tha cho cô.
Cô đã làm sai cái gì chứ? Cô mang
thai đứa con của chồng mình, cũng bị gọi là “thủy tính dương hoa” hay
sao (ý nói lẳng lơ đĩ thõa)? Đây rõ ràng là con của anh ta, vì sao bọn
họ lại không chịu nhận? Vì sao lại cứ nói cô là một người phụ nữ như
vậy? Có phải rằng chỉ khi nào cô chết đi thì mới có thể hết lôi thôi hay không?
Không... Cô vẫn luôn nhớ rằng cô đã đáp ứng với ba
ba, sẽ chăm sóc mẹ cả
đời, cả đời đều đối xử với mẹ thật tốt, cô không
thể nuốt lời.
Tri Tri nâng cánh tay mỏi mệt đau nhức lên để lau đi một vốc mồ hôi, đang chuẩn bị đẩy xe
tiếp tục đi làm việc, ai ngờ thân mình bỗng nhiên bị người nào đó đẩy
rất mạnh, lảo đảo rồi ngã bổ nhào ngã xuống đống đá vụn, đầu gối và cánh tay lập tức bị cắt tướp ra, đau đến nóng ran người...
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Tri Tri cố gắng vài lần, nhưng vẫn
không sao đứng lên được, bên tai lại nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào,
còn có tiếng bước chân nườm nượp.
"Thiếu gia, người này
phỏng chừng là mới được đưa tới, cái gì cũng không biết, cũng không có ý thức giữ an toàn lao động, ngài yên tâm, tôi lập tức đuổi việc cô
ta..." ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Người giám sát công trình vừa cúi đầu khom lưng, vừa đi theo sau một người đàn ông trẻ tuổi nói nịnh nọt.
"Tuy rằng muốn kịp tiến độ, nhưng vấn đề an toàn phải đặt lên ở vị trí hàng
đầu, không đội mũ bảo hiểm đứng ở giàn giáo thi công, nếu mới vừa rồi
này gạch rơi xuống làm chết người, chẳng phải sẽ bị phiền phức hay sao?"
Mạnh Thiệu Hiên đi giày Tây, dღđ☆L☆qღđ lại đội mũ bảo hiểm nhìn rất buồn
cười, mặc chiếc áo trắng sạch sẽ đến chói mắt, anh vừa nói, vừa không
ngừng phủi phủi góc áo, vỗ vỗ tay áo, hai hàng lông mày dài nằm vắt
ngang giống như bánh quai chèo, nhìn thật đẹp mắt ...
Tri
Tri đã được người nào đó kéo lên, chật vật đứng ở một bên, nhìn xuyên
qua đám người vây quanh, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cực cao đứng ở
giữa đám người, quanh thân không nhiễm một hạt bụi nhỏ, phảng phất như
đặt mình ở trong một nơi không phải là công trường dơ dáy bẩn thỉu, mà
là ở trong cảnh tiên vậy... diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Lòng bàn tay bị mặt đất thô cứng ma sát phá nát, máu tươi lẫn vết phồng rộp mọng nước vẽ loạn ở trong lòng bàn tay, nóng ran đau đớn. Tri Tri đang hờ
hững đứng ở nơi đó, một thím chịu trách nhiệm phụ trách nhóm công nhân
nữ đưa tay chọc chọc vào trán cô nói oán giận: "Cô muốn chết phải không? Mũ bảo hiểm đâu, sao không đội? Không muốn chết tử tế hay sao mà hôm
nay cô lại vội vã đến mức đâm cả vào ông chủ vậy, cô muốn làm liên lụy
đến chúng tôi cũng phải xin phép chúng tôi đã chứ?"
Tri Tri đờ đẫn cúi đầu, lặp đi lặp lại từng tiếng từng tiếng xin lỗi, nhưng
người phụ nữ kia vẫn không ngừng lấy ngón tay thô ráp của mình chọc vào
giữa mi tâm cô, dღđ。l。qღđ càng không dứt phát ra lời nói oán giận...
Tri Tri bị bà thím chọc đến ngã trái ngã phải, trán cô bị móng tay thô cứng của bà thím chọc hằn lên một vết đỏ rực, rất đau, nhưng cô vẫn như
trước, cụp mắt đứng ở nơi đó, bộ dáng khiếp sợ làm cho người ta nhìn mà
không đành lòng trách móc cô nặng nề nữa.
Mạnh Thiệu Hiên
nghe thấy tiếng nói, từ rất xa thoáng nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt
anh chính là một bà thím thân hình chắc nịch, bất giác chau mày, nhưng
lại giống như nhìn thấy hung thần ác sát Mẫu Dạ Xoa gì đó, nhanh chóng
quay mặt qua chỗ khác, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lại phủi phủi ống tay áo,
trong giọng nói còn hàm chứa vài phần không kiên nhẫn: "Đi thôi."
Hô, đoàn người vây quanh anh phừng phừng rời khỏi công trường. Bà thím đã có thể thở một hơi nhẹ nhàng buông tha Tĩnh Tri, đợi đến khi viên giám sát
công trình mặt mũi âm trầm thở phì phì đi tới, liền có chút a dua xu
nịnh đi tới gần: "Giám sát Trần... Tống Tri Tri ngày thường cũng không
như vậy, ngài xem có thể không đuổi việc cô bé ấy được không?"
Tri Tri không dự đoán được bà thím sẽ cầu xin giúp cô, không khỏi kinh hãi
ngước mắt nhìn lên, đã thấy người phụ nữ thô ráp vừa mới làm bị thương
trên mặt cô kia, lại có nụ cười mang theo sự dè dặt cẩn trọng nịnh hót,
nhưng lại không xấu xí như mới vừa rồi. Cô yên lặng đứng ở nơi đó, ngón tay nắm lấy góc áo, chỉ cảm thấy trong hốc mắt một trận một trận chua
xót, nhưng không thể nói nên lời...
"Không đuổi việc cô ta
sao? Không hiểu rằng còn thuê cô ta nữa, tôi *** sẽ bị cuốn gói! Mới vừa rồi, biết người nọ là ai không? Ông chủ của chúng ta còn phải nhìn sắc
mặt của hắn để làm việc đấy! Trong lúc mấu chốt này bà lại làm ở đây như là cái sọt, nếu chuyện hợp tác mà tiêu hủy, đến cái chết cũng không
biết chết như thế nào đâu!"
Giám sát Trần nói giống như là
hung thần ác sát. Tri Tri vừa nghe thấy lời này liền sợ hãi, cô làm
công nhật, một ngày lĩnh tiền lương một lần, cố gắng cũng vừa đủ chi
tiêu cho cuộc sống hàng ngày của hai mẹ con cô, bây giờ nếu như bị đuổi
việc , một ngày còn chưa tìm được công việc, một ngày sẽ đói bụng, cô
thì dễ, nhưng mẹ thân thể yếu như vậy thì biết làm sao bây giờ?
Hơn nữa, nếu vì nguyên nhân ấy mà bị mất việc, không biết mẹ lại sẽ mắng cô như thế nào nữa đây... Cứ nghĩ đến những lời khó nghe kia, sắc mặt của
Tri Tri liền không khỏi trắng bệch, cả người đổ mồ hôi, cô khiếp sợ
ngẩng đầu, lông mi thoáng run run nhìn người đàn ông ở trước mặt: " Giám sát Trần, xin ngài , tôi không dám phạm lỗi như vậy nữa , ngài hãy tha
thứ tôi một lần, đừng đuổi việc tôi có được không?"
"Đúng
vậy, Giám sát Trần,, sức khỏe của mẹ Tri Tri không tốt, bây giờ nếu như
bị đuổi việc, về sau sẽ sống thế nào đây?!" Bà thím cuống quít cũng nói
chuyện giúp, ai ngờ viên Giám sát Trần,lại vung bàn tay to lên, một tay
đẩy Tri Tri sang một bên: "Cô đừng có nói với tôi nữa, vô ích, ai bảo
cô không may mắn lại đi va vào cấp trên cơ chứ, hả?"