Chương 676:
Editor: May
Hắn không thể đối xử tàn nhẫn với cô đến mức như vậy, hắn cũng không có cách nào vô liêm sỉ thành bộ dáng như vậy!
Tay nắm chặt thắt lưng của cô buông ra từng chút một, hắn chán nản tựa lên chỗ ngồi phía trước, trong nháy mắt như là già đi mười mấy tuổi.
Tương Tư lập tức dịch chuyển khỏi người của hắn, giống như hắn là hồng thủy mãnh thú đáng sợ gì đó. Hô hấp Hà Dĩ Kiệt trầm thấp, hắn không thể giữ cô, nhưng lại không nỡ nói ra muốn cô rời đi, hắn cứ nhắm mắt như vậy, chờ cô rời đi.
Tương Tư quay lưng đi, tiếng nói trầm thấp vang lên ở trong xe đóng kín, nhẹ nhàng ôn nhu giống như là nước suối chảy xuôi dưới ánh trăng: "Hà Dĩ Kiệt, chuyện đã qua, cũng đã qua hết rồi, hiện tại tôi trôi qua rất tốt, cuộc sống bình thường như vậy, làm cho tôi cảm thấy rất an tâm. Nếu như anh cảm thấy còn có một chút áy náy với tôi, nếu như anh còn nhớ kỹ bốn năm tôi từng đi theo bên cạnh anh, vậy thì đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi nữa, cũng đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, có được không?"
Hắn không có mở mắt, giơ một tay lên, lấy mu bàn tay che hai mắt, có đau thương nói không nên lời dần dần lướt qua trên ngực hắn. Cô gái nho nhỏ kia, cuối cùng vẫn bị chính hắn vứt bỏ.
Cô nói rất đúng, nếu như hắn còn có lương tâm, nếu như hắn còn có áy náy với cô, sẽ không cần lại cuốn cô vào thị phi và trong nguy hiểm, hắn đã không thể bảo vệ cô, vậy không nên trêu chọc cô.
"Tôi đáp ứng em, tôi buông tay, từ nay về sau, sẽ không có người quấy rầy cuộc sống của em, tôi cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt của em nữa."
Hắn mở miệng, tiếng nói khàn khàn như là xoa nhẹ hạt cát thô ráp.
Tương Tư kinh ngạc xoay mình quay đầu lại, lại chống lại đáy mắt đau thương của hắn, trong lòng cô bỗng nhiên co rút đau đớn rất nhỏ một chút. Đèn đường ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng nhu hòa vào, cô mới dần dần thấy rõ, bên tóc mai của hắn, giống như thực sự nhiễm một tầng sương trắng. Hắn đã già rồi, Hà Dĩ Kiệt luôn luôn trầm ổn nội liễm cao cao tại thượng, Hà Dĩ Kiệt phong thái nhanh nhẹn làm cho vô số phụ nữ khuynh đảo, hắn cũng sẽ có vẻ mặt như vậy, hắn cũng sẽ có một ngày già đi.
Tương Tư cúi đầu, năm nay hắn cũng đã ba mươi bảy tuổi rồi. Trong lòng phân không rõ là tư vị gì, cô vươn tay, mở cửa xe ra, khom lưng chuẩn bị xuống xe.
Nếu hắn đã đáp ứng, như vậy giữa bọn họ liền không còn có bất luận lời nào để nói, cô cũng nên rời đi, trở về nhà của cô.
"Tư Tư..." Tiếng nói kia như là tiếng tiêu tịch mịch, tràn ra bi thương ở trong đêm tối. Có một bàn tay chậm rãi dò tìm qua, đặt lên bàn tay cô đang chống
Động tác của cô không thể khống chế liền dừng lại, nhưng không có xoay người nhìn hắn. Trong xe mờ tối, cô giống như có thể cảm giác được có người ở đằng sau dựa về phía cô, cô cúi đầu, cắn môi dưới, lưng hơi căng thẳng.
Hơi thở của hắn cách cô rất gần, tim của cô đập liền rối loạn một chút. Sau một lúc mê muội ngắn ngủi, cuối cũng cô vẫn cắn răng một cái, rút ra tay bị hắn đè lại ra. Cô không chút do dự bước ra khỏi xe, hắn lại bỗng nhiên ôm hông của cô từ phía sau.
Không khí, giống như lập tức ngưng trệ, trong đầu cô trống rỗng trong chốc lát, tuyến lệ hơi đau nhức. Cô vẫn duy trì động tác không hề động kia, thân thể giống như cũng cứng đờ, thân thể hắn nhẹ nhàng dựa sát tới, mặt của hắn dán ở trên lưng của cô. Tư thế ôm này, mang theo mùi vị khẩn cầu, kích thích tiếng lòng luôn luôn mềm mại vì hắn của cô.
Cô cho là hắn sẽ nói gì đó, hoặc là khẩn cầu, hoặc là nói ngon nói ngọt tiếp tục lừa bịp, lại hoặc là hà khắc uy hiếp. Nhưng hắn vẫn luôn trầm mặc, chỉ là ôm cô, thật chặt, như là không bao giờ chịu thả ra nữa.
Nước mắt Tương Tư bỗng nhiên rơi xuống, yên tĩnh không tiếng động. Cô không biết, vì sao giữa bọn họ lại biến thành như hôm nay.
"Em đi đi, trở về đi, sau này tôi sẽ không đến nữa, em yên tâm." Hắn buông cánh tay đang ôm cô ra, lại sờ tìm mặt cô ở trong bóng tối, ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve xuống dưới từ mi tâm của cô, vuốt ve rất ngắn ngủi, trong nháy mắt hơi thở ấm áp đi xa, cô sững sờ trong chốc lát, sau đó xuống xe, đóng cửa xe lại.
Vào một khắc cửa xe đóng lại kia, cô giống như nghe được một câu gì đó, lại giống như là ảo giác của cô.
Cô không có dừng lại, đi nhanh về hướng nhà mình, gió đêm thổi tới, cô thanh tỉnh. Cô đã trì hoãn thời gian lâu lắm rồi, Nặc Nặc còn đang chờ cô về nhà, thím Phúc cũng sẽ lo lắng, còn có Trường Sinh, không biết có bị những người đó bắt nạt không...