"Ngồi dậy mà ăn một
chút gì đi, mày cũng đừng có ý nghĩ muốn chết... mày mà chết, đến ba mày cũng không thèm gặp mày đâu! Lại càng sẽ không thể tha thứ cho
mày!"
Bà vừa nói dứt lời, nước mắt Tri Tri đột nhiên trào ra, cô gắt gao cắn môi, chợt xoay người, xuống
giường quỳ gối trước Tống Như Mi túm lấy ống quần của bà, giọng nói vốn
đã run rẩy, giờ lại càng run thêm: "Mẹ, thật sự con không hề mơ hồ mà đi quyến rũ người khác, con cũng không hề cùng
người khác lên giường. Đã bốn năm nay, ngay cả tay của đàn ông con cũng
cũng chưa hề chạm qua, mẹ, xin mẹ hãy tin con... Con không bao giờ bôi
nhọ ba ba, con thật sự không hề làm những chuyện đáng xấu hổ ấy..."
Tống Như Mi thở dài một hơi, đưa tay kéo cô đứng dậy, đáy mắt có xúc động,
rồi vẻ mặt lại lạnh lùng như trước: "Đừng có nói nữa, có giải thích nữa
cũng vô dụng thôi... Thím Trần đã nhìn thấy, mà cái người đi cùng kia
cũng nhìn thấy, sẽ không có ai tin mày đâu... ăn cơm đi, ngày
mai phải đi làm thôi, trong nhà không còn tiền để mua gạo nữa rồi."
Tri Tri giống như một con rối gỗ không có linh hồn, bởi vì cô gầy yếu nên
đôi mắt cô nhìn có vẻ càng to hơn, đen bóng mà trống rỗng. Cô ngồi như
một khúc gỗ ở trên giường, hai tay nâng cái bát vẫn không hề nhúc nhích. Chiếc bát ở trong tay cô cứ rung rung, nước mắt cô dần khô cạn.
Cô sẽ không khóc nữa, sẽ không bao giờ để cho bản thân còn rơi một giọt
nước mắt nào nữa... Đã không có ai tin cô, từ đầu đến cuối, cho tới tận
bây giờ, cũng không có người nào tin tưởng cô.
Nếu mà đã như thế, dù cô có nói đến khô miệng cũng có ích gì đâu?
Cô nuốt từng ngụm từng ngụm nước cơm nóng bỏng, cổ họng cô bỏng rát đến
đau đớn, nhưng cô cũng không thèm để ý, vẫn cứ từng ngụm, từng ngụm uống sạch bát nước cơm. Người cô dường như đã có sức lực hơn.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, cô vẫn còn sống, đã không thể chết được thì hãy cứ mặt dày mà sống thôi!
Sáng sớm hôm sau Tri Tri liền đi làm, Mấy ngày nay cô nghỉ làm vô cớ, lại
còn không gọi điện thoại báo cho trưởng ca, đương nhiên là cô bị mất bát cơm. Ở nơi đó, Tri Tri đã cầu xin trưởng ca hồi lâu, nhưng vẫn bị cự
tuyệt. Cô bị ốm một trận, thân hình cao 1m63 nhưng cân nặng chỉ còn có
hơn bảy mươi cân (đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc, tương đương với
35 kg tiêu chuẩn quốc tế), tựa hồ chỉ một cơn gió thổi qua, thân hình
như bộ khung của cô sẽ gãy rời... ai còn dám giữ một người như vậy để
làm công việc vất vả như vậy kia chứ?
Tri Tri đi ra khỏi nhà hàng, cúi đầu yên lặng đi đến nơi góc đường, ở đó, cô có thể đọc được
tin quảng cáo thông báo tuyển người làm. Cô xem qua một lượt, nhiều nhất là thông báo tuyển người làm của một số khách sạn, tiền lương một tháng ít nhất cũng được một vạn. Nhưng là Tri Tri hiểu rõ công việc này tuyệt đối không sạch sẽ, nếu như mẹ mà biết, Tri Tri không dám nghĩ nữa, cô
dám cam đoan rằng, chỉ cần cô dám làm cái việc đi tiếp rượu hoặc là hầu
bàn, nhất định mẹ sẽ giết cô ngay!
Tri Tri dịch thêm vài
bước, vẫn không tìm thấy được công việc thích hợp với mình. Kỳ thực
trong trang thông báo tuyển dụng đó có một công việc là hướng dẫn người
mua đàn Piano, cô rất muốn thử một lần vì cũng phù hợp với khả năng sở
trường của cô. Nhưng Tri Tri tuyệt đối không dám mơ tưởng nhiều lắm,
Piano, cô đã không dám đụng chạm vào nó nữa, điều đó đã cách xa cuộc
sống của cô đến cực điểm.
Huống chi, nếu như ngày ấy cô
không mở phòng đàn, thì cũng sẽ không quen biết An Gia Hòa, nếu như
không quen biết anh ta, thì ngày ấy cũng sẽ không bị người khác túm
được nhược điểm... Mẹ nhất định không cho phép cô còn được đụng chạm vào Piano, mà ngay cả chính cô, cũng không có tâm tư ấy nữa rồi.
"Tiểu thư Tống Tri Tri?" Tri Tri đang cúi đầu đi, chợt nghe có tiếng người
gọi tên mình. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một người cô gái trẻ tuổi nhưng
khá lão luyện đang đứng ở trước mặt, cô không khỏi có chút kinh ngạc,
"Tôi. . . Cô tìm tôi sao?"
Lâm Thi mỉm cười, trong tay cô
vẫn còn đang cầm một cái túi to đựng đồ ăn mua ngoài. Chính lúc Tri Tri
vừa đi vào nhà ăn, sau khi Tri Tri không tới đưa đồ ăn mua ngoài nữa, từ mấy ngày nay đại thiếu gia của bọn họ liền không bao giờ chấp nhận cho
nhân viên của nhà hàng này giao đồ
ăn mua ngoài mang vào nữa. Không biết làm sao hơn, lúc này cô vốn là thư ký cấp cao đành phải “tự thân xuất mã”, ai ngờ, lại xui khiến cho cô gặp được Tri Tri.
"Đúng
vậy, tôi đang đi tìm cô đây. Sao lâu nay không thấy cô tới giao hàng
vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Thi thân thiết hỏi, ông chủ của cô
vẫn đang luôn luôn tìm cô gái này, bây giờ thì tốt rồi, sự tình cờ đã
khiến cô gặp được Tri Tri!
"Tôi bị ốm." Tri Tri ngại ngùng mở miệng, cảm kích cười nói với Lâm Thi.
Lâm Thi khẽ nhíu mày: "Ốm thế nào vậy? Hiện tại đã khỏe chưa?"
"Dạ, cũng đã khỏe rồi, cám ơn cô." Tri Tri nhẹ nhàng cười, Lâm Thi không
khỏi có chút hơi giật mình, cô gái kia cười rộ lên nhìn thật xinh đẹp.
"Thế à, vậy là tốt rồi. Từ nay về sau cô còn làm ở nơi này nữa không?"
Tri Tri nhẹ nhàng lắc đầu: "Bọn họ không thuê tôi nữa." Cô cúi đầu, mái tóc ngắn ngủn mềm mại dán trên cần cổ trắng mịn, nhỏ bé và yếu ớt đến cực
điểm, bộ dáng ấy làm cho người ta thật sự không dám lớn tiếng nói với
cô.
Lâm Thi vừa nghe thấy cô nói như
vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên: "Ai da, vừa vặn công ty chúng tôi đang cần một nhân viên phụ trách thang máy, cô có muốn đến làm hay
không?"
Tri Tri vừa nghe thấy lời này,
đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy trở nên sáng ngời, lại hàm chứa vẻ thoáng vui mừng. Lâm Thi cũng không khỏi tán thưởng, ánh mắt của cô
gái này thực sạch sẽ.
"Tôi có thể được nhận vào làm
không?" Tri Tri có chút khẩn trương nắm chặt hai tay, quả thực
cô không thể tin được, bản thân mình thế này mà lại gặp được vận khí tốt như vậy. Không cần Lâm Thi giải thích thêm, cô cũng biết, việc phụ
trách thang máy rất thoải mái, chỉ cần khi có người đến sẽ phụ trách
việc ấn nút mở cửa là xong, không phải bôn ba, không phải vất vả, cũng
không phải chịu cảnh bị hồ đồ ở giữa đám người ngư long hỗn loạn. Trong tình cảnh hiện nay, giờ phút này đối với cô mà nói, quả là một công
việc quá mức tốt đẹp!
"Có cái gì không thể, hiện tại cô hãy
theo tôi đi thôi, phúc lợi ở công ty chúng ta tốt lắm, cô chỉ cần trải
qua kỳ thử việc một tháng là có thể được nhận đến 3000 đồng tiền lương,
hơn nữa bữa trưa có thể dùng cơm miễn phí ở căn tin công ty."
Lâm Thi sảng khoái cầm chặt lấy tay cô, nói mấy câu rõ ràng, sau đó kéo cô
đi về phía xe ô tô: "Đi thôi, chọn ngày không bằng gặp ngày, vạn nhất
nếu như công ty lúc này mà đã tuyển được người rồi, sẽ phải từ chối cô
thì thật phiền toái!"
Tri Tri còn chưa kịp mở miệng, đã bị
Lâm Thi nhét vào ở trong xe. Ngồi ở trong chiếc xe Buick màu màu xám
bạc của Lâm Thi, Tri Tri có chút băn khoăn bất an, đã bao lâu rồi cô
không được ngồi xe ô tô thế này nhỉ? Cô đã từng cảm thấy cuộc sống sao
đơn điệu mà tầm thường đến thế, giờ phút này ngoảnh đầu nghĩ lại mới
thấy thật kinh hoàng.
Lâm Thi lái xe rất nhanh nhưng vẫn rất ổn định, chỉ chốc lát sau đã đến dưới lầu Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.
Cô dừng xe xong, Tri Tri cũng xuống xe , nhìn thấy trong tay Lâm Thi đang
cầm cái túi to để đồ ăn mua ngoài, cô cuống quít đưa tay đỡ lấy, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Để tôi giúp cô."
Lâm Thi cười cởi
mở: “Được thôi, cô cầm lấy đi. Đúng rồi, tên tôi là Lâm Thi, khẳng định
so với tôi, cô nhỏ tuổi hơn đấy, sau này cứ gọi chị Lâm là được rồi."
Tri Tri cười dịu dàng, ngoan ngoãn gật đầu "Chị Lâm."
"Ngoan." Lâm Thi mừng rỡ, đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tri Tri, trở lại phong
cách sôi động, đi về hướng tòa nhà: "Đi thôi, lúc này chắc cái đồ Hỗn
Thế Ma Vương kia đã chờ đến sốt ruột rồi."