Tri Tri liền nhìn
thấy một gương mặt như vẽ, tại nơi nào đó trong lòng, cô thoáng giật
mình hoảng sợ, thế nào ấy nhỉ, hình như cô đã từng gặp người này ở đâu
đó?
"Nhìn cái gì vậy?" Anh bỗng nhiên
liền nở nụ cười, nụ cười của anh giống như đóa hoa hàm tiếu khẽ thức
vậy, chỉ có cánh môi mỏng đầy kiêu ngạo khẽ nhếch lên, mang theo vẻ
nghiêm nghị nhưng vẫn không làm mất đi chút khí phách nào. Tri Tri
thoáng giật mình, cô không biết người họ Kiều này, tại sao lại có cảm
giác như thật sự đã gặp qua ở đâu đó nhỉ?
Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, ý cười của Mạnh Thiệu Hiên càng dịu dàng. Anh
đứng lên rồi ngồi xuống ở bên cạnh cô, thân thể cô lại chợt thấy căng
thẳng, không được tự nhiên, tư thế cứng ngắc khiến anh hơi giận: "Thật
đúng là một cô gái ngốc nghếch!"
Tri Tri đã sớm không còn
giống như năm đó, mặc kệ người khác có nói cô điều gì, cô xác định cũng
không hề cãi lại. Nghe thấy anh nói mình ngốc nghếch, chính cô cũng thừa nhận, liền cúi đầu, Dieendaanleequuydonn yên tĩnh ngồi đó. Mạnh Thiệu
Hiên rất không thích phải nhìn thấy cái bộ dáng cúi đầu nhu thuận của
cô. Nó luôn khiến trong lòng anh có sự ê ẩm căng căng, mà trong cổ họng
anh, tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác nóng rát.
Anh rất muốn
nhẹ nhàng ôm cô một chút, nhưng mà, như vậy nhất định sẽ làm cho cô gái
nhỏ kia bị thất kinh, sẽ lại đá lại đánh anh, hoặc sẽ ngẩng mặt lên,
giống như hoa lê đẫm lệ mà nhìn anh, làm cho anh có cảm giác bản thân
mình giống như là một tên cầm thú, tràn ngập cảm giác có tội.
Xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Mạnh Thiệu Hiên lại có chút tự trách mình.
Anh cho rằng tình cảm của mình đối với Phó Tĩnh Tri đã kiên định như
vậy, lúc trước còn từng cười nhạo anh hai không biết quý trọng, nhưng
chuyện cho tới bây giờ, sao anh lại có thể bị một cô gái nhỏ xa lạ này
làm nhiễu loạn tâm tư chứ?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên Mạnh
Thiệu Hiên đứng lên, khôi phục lại giọng nói lạnh nhạt: "Cô hãy về nhà
trước đi đã, chờ vết thương tốt lên cô hãy đến làm việc, tiền lương của
cô sẽ được tính từ hôm nay trở đi, cô yên tâm."
Anh biết gia cảnh của cô nhất định không tốt, nếu không cô cũng không trang điểm mình thành bộ dáng quê mùa như vậy.
Nghĩ đến vẻ quê mùa, bỗng nhiên anh lại mở miệng: "Cô đến chỗ Thi Thi xin
ứng trước một tháng tiền lương, mua vài bộ quần áo mới."
"Không cần đâu, tôi không cần mua quần áo mới..." Tri Tri cuống quít từ chối,
nếu mẹ biết rằng vì có công việc mới mà cô đi mua sắm quần áo mới, nhất
định sẽ mắng chửi cô muốn đi quyến rũ đàn ông!
"Cô ăn mặc
như thế này sẽ làm mất thể diện của công ty lẫn của tôi!" Mạnh Thiệu
Hiên quay sang hung hăng trừng mắt nhìn cô một chút: "Cô xem cô quê mùa
như vậy, liệu khách đến có bị cô hù dọa mà bỏ chạy mất không?"
Tri Tri xấu hổ cúi đầu, có chút băn khoăn, bất an lôi kéo quần áo của mình. Quả thật quần áo của cô rất quê mùa, trước kia người hầu trong nhà đều
ăn mặc diện hơn cô.
Mạnh Thiệu Hiên nêu lý do khiến cô không còn cách nào cự tuyệt được, đành phải gật đầu đáp ứng.
Lâm Thi lấy một khoản tiền tự thân đưa Tri Tri đi mua vài bộ quần áo và
giày. Khi trở về nhà, tâm trí Tri Tri đầy bất an, cô không biết nên nói
năng thế nào với mẹ, ai mà tin được có một ông chủ tốt như vậy, lại còn
đặc biệt sắp xếp việc ăn mặc nữa chứ?
Tri Tri vừa mới đẩy
cửa phòng ra, đã thấy trên bàn đã dọn xong bữa cơm tối, còn mẹ cô đang ở đó xới cơm. Tri Tri cuống quít đặt mấy cái túi giấy đang cầm trong tay
xuống chạy đến giúp mẹ bưng cơm: "Mẹ, sao mà mẹ đã nấu xong hết bữa cơm
chiều thế này ? Sao mẹ không đợi để con về nhà nấu cơm vậy?"
Tống Như Mi lườm cô một cái, khẩu khí cũng không còn kiểu lạnh lùng nữa: "Tao đói bụng, không chờ được đến lúc mày trở về."
Vừa nói vừa ngồi xuống, bà đã nhìn thấy ngay mấy chiếc túi giấy đẹp đẽ.
Trước kia Tống Như Mi đã từng trải qua cuộc sống thế nào chứ? Liếc thấy
mấy túi quần áo đó đều là hàng nổi tiếng trong nước, giá rất đắt, không
khỏi nghiêm mặt hỏi: "Ở đâu ra?"
Tri Tri ngập ngừng, nói cho mẹ nghe cái lý do mà cô đã nghĩ
ra ở trên đường. Quả nhiên, mẹ vừa nghe cô tìm được công việc mới, hơn nữa thủ trưởng lại là phụ nữ, đây là
trang phục do công ty cấp tiền mua, sắc mặt mới thoáng hòa hoãn lại một
ít, lại dặn dò cô làm việc cho giỏi, lúc này hai mẹ con mới bắt đầu ăn
cơm.
Hôm nay tâm tình của Tống Như Mi không tệ lắm, cũng
không hề buông lời nặng nề trách móc Tri Tri. Cho đến sau khi cô đã rửa
sạch bát, thu dọn phòng bếp sạch sẽ, Tri Tri chỉ tắm rửa qua loa rồi vào nằm ở trên giường mình. Có thể là do hôm nay mẹ không làm khó cô, hơn
nữa đã có công việc mới, nên rất nhanh, cô đã chìm vào trong giấc ngủ.
Tuy Mạnh Thiệu Hiên nói chờ khi vết thương của cô lành hẳn thì cô mới đi
làm, nhưng buổi sáng, sau khi thức giấc, Tri Tri liền thay quần áo xong
xuôi chỉnh tề rồi ra khỏi nhà. Công việc của cô chính là phụ trách mở
thang máy, cũng không cần phải đi lại, cô có thể chịu đựng được, hơn
nữa, công ty đã đối đãi với cô như vậy đương nhiên cô lại càng phải tận
tâm nỗ lực hơn!
Buổi sáng lúc Mạnh
Thiệu Đình thức dậy xuống lầu, Mạnh phu nhân cùng Mạnh lão gia đang ở
trong phòng khách xem báo. Mạnh Thiệu Đình chào hỏi rồi lập tức đi đến
bàn ăn ngồi xuống ăn bữa sáng.
"Ôi chao, ông xem này,
Dieendaanleequuydonn Tịnh Viên của nhà họ Phó không phải đã bị bán đi
rồi sao, nghe nói sau này người mua Tịnh Viên đã phá hủy Tịnh Viên,
chuẩn bị xây dựng thành khách sạn Ngũ Tinh đấy."
Mạnh phu
nhân bỏ kính xuống, đưa tờ báo trong tay cho Mạnh lão gia, trong giọng
nói cũng mang theo chút tiếc nuối: "Lại nói, Tịnh Viên của nhà họ Phó đúng là một nơi cực đẹp, hiện giờ lại không còn, thật sự rất
đáng tiếc..."
"Nếu như Phó Chính Tắc không chết, nhà họ Phó
cũng sẽ không đến bước này, lại nói, cũng do lúc trước ông ta đã quá
nóng vội, vì muốn sớm thoát khỏi cảnh khốn cùng nên mới bị người ta lừa
vào bẫy như thế, kết quả cuối cùng đã bị thất bại thảm
hại... Quả thực, thương trường như chiến trường
..."
Người thắng vốn tuyệt đối không hề tiếc rẻ một chút
ngôn ngữ đẹp đẽ động lòng người. Tỷ như hai vợ chồng Mạnh lão gia lúc
này, một bên giở thủ đoạn giả nhân giả nghĩa thở dài trước cảnh ngộ gặp
phải của nhà họ Phó, một bên trong lòng lại tràn ngập sự đắc ý vui
sướng, hoàn toàn quên mất rằng, cái chết của Phó Chính Tắc ngày trước
cũng có liên quan đến bọn họ.
"Ba, vừa rồi ba nói cái gì?
Phó tiên sinh đã chết rồi sao?" Chiếc dĩa trong tay Mạnh Thiệu Đình chợt rơi vào khay, anh giật mình đứng bật dậy, nhìn Mạnh lão gia có chút
không dám tin.
"Sao vậy, con không biết à? Ngày trước Phó
Tĩnh Tri không nói với con sao? Hai đứa ly hôn không lâu, con bé cùng
với cha nó cùng đến nhà chúng ta đòi tiền, trên đường trở về Phó Chính
Tắc đột nhiên chảy máu não, đã chết ngay lúc đó..."
Mạnh phu nhân có chút giật mình nhìn lại Mạnh Thiệu Đình, nhìn thấy sắc mặt của
anh dần dần trở nên u ám, hai tay chậm rãi siết
thành quyền, mà bả vai lại có chút run run...
"Cô ấy không nói với con." Mạnh Thiệu Đình khe khẽ nói, đáy lòng chợt thấy co rút lại đau đớn một hồi.
Vậy là cha cô đã chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của cô anh hoàn toàn không biết một chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, anh vậy mà cũng
không chút mảy may hay biết!