Trước mắt Mạnh Thiệu Đình chợt hiện lên một thoáng mơ màng... trở về nước, trở lại thành phố quen thuộc kia, liệu anh có gặp lại Phó Tĩnh Tri hay không? Hiện tại,
cô đã lập gia đình hay là vẫn... Một mình?
Tất cả đã không
còn liên quan gì với anh nữa rồi, nhiều nhất, anh cũng chỉ là người
chồng trước, đúng hơn là, đã từng là một người chồng trước mà cô cực kỳ chán ghét, cô sẽ không muốn gặp lại anh nữa, giống
như anh, cũng không hề muốn gặp lại cô chút nào vậy.
Đúng
thế, tất cả đều đã qua rồi, cho dù có gặp lại, anh nghĩ anh cũng sẽ chỉ
lịch sự chào một tiếng “xin chào”. Nếu quả thật cô không được như ý, có
thể anh sẽ đưa tay giúp cô một lần, ngoài ra, anh biết, anh đã không còn liên quan gì với cô nữa.
Nếu thật sự có thể xảy ra chuyện
gì thì từ hồi năm năm trước cũng đã xảy ra, không có lý nào, năm năm
trước anh đã thờ ơ với cô, mà năm năm sau lại nổi lên tâm tư gì khác?
Sẽ càng vô lý hơn, nếu chỉ vì lý do ấy mà anh lại
không muốn trở về nước. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ đặt bất cứ
người nào hay bất cứ chuyện gì ở trong lòng, vậy thì vì sao lúc này anh
lại phải chịu sự ràng buộc nhiều hơn như vậy chứ? Có lẽ là do những lời
nói của anh cả đã làm anh nhiễu loạn tư tưởng mà thôi. Cũng có lẽ là
bởi vì anh đã đối xử với Mạn Quân quá tốt, nên mới có thể làm cho anh
nhớ tới sự đối xử với cô ngày trước thật quá lạnh nhạt, quá nhục nhã
thiệt thòi.
Mà cũng có lẽ là bởi lần đầu tiên trong đời anh
có đứa nhỏ, lại ở trong hoàn cảnh anh không biết đã bị hóa thành một
vũng máu, cho nên, cái tên Phó Tĩnh Tri của cô gái kia, mới có thể khắc sâu ở trong đáy lòng anh như vậy.
Tâm trạng của Mạnh Thiệu Đình đã ổn định lại, nói với
Manh Quân đang ở trong lòng: "Nếu như trong nhà em không có ý kiến gì,
tuần sau chúng ta sẽ lên đường."
Mạn Quân gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ba mẹ em sẽ không có ý kiến gì đâu, chỉ cần em ở cùng với
anh, bọn họ sẽ yên tâm đến 120 phần trăm đấy."
Mạnh Thiệu
Đình cười, nhìn vẻ mặt đầy sự thỏa mãn mà lại tràn ngập dựa dẫm của Mạn
Quân, không hiểu sao, anh chợt cảm thấy như có áp lực đè nặng nơi đáy
lòng.
*********************************************
Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.
Tri Tri nhấc chiếc túi to để đồ ăn mua ngoài lên, dè dặt cẩn thận đi qua
đường cái, lúc này cô mới thở một hơi đầy nhẹ nhõm. Cô lấy mu bàn tay
thử độ ấm ở dưới đáy hộp, vẫn còn có chút phỏng tay, lúc này mới vừa
lòng hé miệng cười cười.
"Ai da, Tri Tri, cô lại mua quần áo mới nhé." Tri Tri vừa mới xách chiếc túi to ra khỏi thang máy, chưa đi
được mấy bước, đã gặp mấy phụ nữ ở phòng thư ký, cô
ngại ngùng tránh sang một bên, chỉ hơi nở nụ cười nhàn nhạt, gật đầu
chào hỏi, cũng không nói năng gì.
"Này, hình như nhãn hàng
cũng không tệ, Tri Tri, cô mới đi làm hơn một tháng, thế nào mà dường
như đã thay đổi thành một người khác ấy nhỉ?" Một cô gái xinh đẹp tên là Lý Nhã có chút kinh ngạc, lại sờ bộ đồ công sở cô đang mặc để xem chất
vải, hỏi.
Các cô vẫn còn chưa quên hồi Tri Tri làm công việc mở thang máy ở Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, cả ngày chỉ mặc bộ đồ kiểu già nua, màu xám xịt, cũng không trang điểm tô son đánh phấn. Chớp mắt một cái,
thế nào bây giờ vừa mới làm trợ lý được hơn một tháng, người đã thay
hình đổi dạng, giống như biến đổi thành người khác vậy! Cũng đã có không ít người âm thầm đoán Tri Tri là người bên cạnh của Tam thiếu gia,
người mà trong mắt các cô chính là “kim cương vương lão ngũ” (câu thành
ngữ dùng để chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ
giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt).
"Mấy cô đang chen chúc ở nơi này để làm gì đấy? Trong thời gian làm việc
không được nói chuyện phiếm!" Đang lúc Tri Tri không biết trả lời thế
nào, chợt nghe thấy tiếng của Lâm Thi vang lên. Mấy người phụ nữ kia
liền phát hoảng, cuống quít cúi đầu tránh đi. Lúc này vẻ mặt của Lâm Thi mới trở lại ôn hoà, nói với Tri Tri: "Tri Tri, mau tới đây đi."
"A! Chị Lâm, vừa rồi thật cám ơn chị." Tri Tri mỉm cười, Lâm Thi sửng sốt,
xoay
người vừa nhận lấy chiếc túi để đồ ăn vừa cười nói: "Em đừng để ý
đến mấy cô gái này, các cô ấy ăn mặc, trang điểm xinh đẹp khi đi làm đều không phải vì công việc đâu, chẳng qua là muốn thông qua chúng ta để
trực tiếp đến gần với người lãnh đạo mà thôi, chính là bởi vì họ nghĩ
người lãnh đạo trực tiếp là thương gia vừa có tiền lại vừa có thế. Nói
thật, là phụ nữ vẫn nên dè dặt một chút thì sẽ hay hơn, những người đó,
không phải là dạng mà người thường như chúng ta có thể trêu vào."
Lâm Thi vừa nói, vừa liếc nhìn Tri Tri có vẻ đăm chiêu. Tri Tri ngẩn ra,
ánh mắt này rất quen thuộc, cô biết, cho tới nay việc Mạnh Thiệu Hiên
đối xử với cô có chút quan tâm hơn đều bị lọt vào trong mắt của Lâm Thi. Nhất định Lâm Thi đã cho rằng, cô cũng giống như mấy người phụ nữ kia,
cũng có tâm tư như vậy.
"Chị Lâm, chị yên tâm, mọi chuyện em đều rất hiểu, em biết thân phận của em chứ, em đến làm ở nơi này, cũng
chỉ vì muốn có công việc ổn định, những ý khác, em tuyệt không có."
Cô nói xong liền ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt giống như thủy tinh
có thể nhìn thấu được, cô nhìn Lâm Thi không chút né tránh. Lâm Thi bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười. Cô nắm lấy tay
Tri Tri, nhỏ giọng nói: "Tri Tri, chị biết em là cô gái tốt, cũng chính
bởi vì em không giống với mấy cô gái kia nên chị mới khuyên em như vậỵ
Không phải là chị nói điều khó nghe, hẳn em cũng đã từng nghe nói, gia
đình Tam Thiếu này vốn thuộc dòng dõi gia đình giàu sang quyền quý, nhất định họ sẽ không đồng ý với một cô gái có xuất thân bình thường đâu...
Lại nói cho dù em có thiện lương, nhưng gia cảnh lại không được tốt,
không thể lo lắng được cho con trai của bọn họ, em cũng đã bị loại rồi.
Chị nói điều này, chính là lấy thân phận của người từng trải mà nhắc nhở cho em một chút... Tri Tri, đừng để mình rơi vào, đàn ông bạc nhất
chính là tình cảm. Đến phút cuối khi em còn đang loay hoay dở sống dở
chết không sao thoát ra được, nói không chừng, bọn họ đã xoay mặt thoải
mái kết hôn ôm được người đẹp về nhà rồi... Người bị tổn thương lúc ấy
vẫn là phụ nữ chúng ta mà thôi, nhớ kỹ chưa, Tri Tri?"
Tri
Tri nghe thấy Lâm Thi nói những lời chân thành như vậy, hốc mắt đã đỏ
lên, cô biết chứ, sao cô có thể không biết được đây?
Thật
vậy, cô đã quá hiểu rồi! Nếu như cô không phải là con gái riêng, một
người không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu như ba của cô còn có quyền
thế, tài lực kinh người giống như nhà họ Mạnh kia, nếu nhà họ Phó không
phá sản, sao cô lại có thể đi đến cái kết cục thê thảm như thế này đây?
Lại nói, chẳng những cô bị thua bởi vì anh không thương cô, mà còn thất bại bởi thân thế của cô nữa!
Tri Tri vĩnh viễn không thể quên được, sau khi nhà họ Phó bị phá sản, lúc
ba ba dẫn cô đến nhà họ Mạnh để khẩn cầu bọn họ nhận cô, đứa con gái bất hiếu này, thì những người đó đã nói ra những lời ra sao, đáy mắt của họ đầy khinh miệt cùng với cái nhìn thực trào phúng!
"Chị Lâm, chị yên tâm, em sẽ không rơi vào cảnh đó đâu, tuyệt đối sẽ không rơi
vào... Em và Kiều thiếu cũng không có chút quan hệ gì, hiện tại đã không có, về sau cũng sẽ không có, mà tương lai lại càng không có, em biết
thân phận của chính em mà!"
"Cái gì mà hiện tại đã không có, về sau cũng sẽ không có đấy? Thi Thi, Tri Tri, hai người đang nói
chuyện gì đấy?" Tri Tri vừa dứt lời, Mạnh Thiệu Hiên cũng đã đĩnh đạc
đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn hai người.