Mày hãy nhìn lại bộ
dạng liếc mắt đưa tình với người khác vừa rồi của mày đi, chẳng lẽ những lời mà mẹ mày nói thật sự đã đổ oan cho mày hay sao?
Sắc
mặt của cô dần trắng bệch ra, cô không thể có bất
cứ sự qua lại nào với Kiều Tử Tích được, tuyệt đối không thể.
"Kiều Thiếu gia, tôi đi làm việc đây, vừa rồi, cám ơn ngài, nhưng... ngài có thể giữ bí mật giúp tôi được hay không?"
Tri Tri nhẹ nhàng nói, ngữ điệu của cô rất thành khẩn. Nhưng Mạnh Thiệu
Hiên lại cảm thấy trong lòng mình như vừa có được một chút vui sướng,
bỗng dưng lại bị người khác thình lình đâm cho một nhát.
"Em không cần phải nói, tôi cũng sẽ giữ bí mật cho em, nhưng tôi cũng có một điều kiện."
Tri Tri nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đáy lòng có chút chán nản, nếu như cô đoán không sai, nhất định anh sẽ nhân cơ hội này mà muốn cô dâng lên một thứ gì đó. . .
"Không được tiếp tục cúi đầu khi đi bộ, không
được khúm núm hay cau mày nữa, không được sợ hãi bất cứ lời nói chó má
nào đó của những kẻ rỗi mồm... Tri Tri, em nên thường xuyên cười hơn
nữa." Anh bước nhanh hơn đi tới bên cô, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc hơi bị lộn xộn một chút: "Em đi làm việc đi."
Tri Tri ngây ngẩn cả người, đến khi cô kịp phản ứng lại, Mạnh Thiệu Hiên đã xoay người bước
đi. Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn, từng
bước từng bước đi xa dần, bộ dáng vẫn ngang ngạnh, phóng đãng như cũ,
trong lòng chợt dâng lên nỗi chua xót nho nhỏ. Cô khẽ nắm tay lại một
chút, không nhịn được lại nhìn về phía hướng đi của anh. . .
Mà anh cũng đứng lại, tựa như biết cô đang nhìn theo anh, cho nên anh xoay cả người lại, nhìn về phía cô nở một nụ cười cực kỳ rực rỡ. Anh dựa
nghiêng vào vách tường, một tay cắm vào trong túi chiếc quần jean, một
tay kẹp điếu thuốc, tiến lên đón ánh mắt của cô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
sau đó bộ dáng rất du côn, anh phun ra một vòng khói xinh đẹp, nheo mắt
lại nở một nụ cười rạng rỡ.
Tri Tri cũng thoáng nở một nụ cười nhàn nhạt, cô hơi thẳng lưng, xoay người, bước đi từng bước chậm chạp, nhưng kiên định.
Mạnh Thiệu Hiên nhìn theo cô, mặc dù vẫn còn cúi đầu, nhưng bộ dáng co rúm
lại vì sợ hãi cũng đã mất đi ít nhiều, trong lòng anh cảm thấy vui
sướng, rồi lại chợt dâng lên nỗi lo sợ không yên, như lo được lo mất...
********************
Los Angeles, tám giờ sáng.
Mạnh Thiệu Đình từ phòng tắm bước ra, Mạn Quân đang ở trong phòng khách nhỏ
bên ngoài phòng ngủ chỉ huy người giúp việc chuyên chở hành lý của hai
người bọn họ, tay anh cầm chiếc khăn lông màu trắng mềm mại vừa lau mái
tóc ướt nhẹp, vừa đi đến bên đầu giường lấy quần áo.
Áo lót, áo sơ mi trắng, áo lông cừu. . . Động tác lau tóc của Mạnh Thiệu Đình
chợt dừng lại, bỗng nhiên anh đi tới trước tủ treo quần áo, vừa rồi rõ
ràng anh đã nói rõ anh muốn mặc áo lông cừu màu tro thuốc lá, sao Mạn
Quân lại lấy cho anh chiếc áo mới màu tím than vậy nhỉ?
Anh
tìm kiếm lại một chút trong tủ treo quần áo, nhưng vẫn không thấy. Bọn
họ không mang theo quần áo gì, cho nên tủ treo quần áo vẫn giữ nguyên
trạng, hơi lộn xộn một chút, phần lớn đều là quần áo của Mạn Quân nhét
bừa bãi ở bên trong, tứ thời cũng không xếp lại cho gọn gàng.
Anh không khỏi cau mày, trong đầu không kìm hãm được liền nhớ lại căn nhà
này hồi trước kia, phòng ngủ thật ngăn nắp, phòng khách thật sạch sẽ,
phòng bếp luôn bay đầy mùi thơm lại còn ấm áp, nhất là tủ treo quần áo
rất gọn gàng, vừa nhìn đã thấy ngay.
Tĩnh Tri như làm ảo
thuật luôn dọn dẹp rất nhanh tủ treo quần áo mà anh đã làm cho rối loạn, thành gọn gàng ngăn nắp, áo sơ mi ra áo sơ mi, áo lót ra áo lót, áo
khoác luôn luôn là ủi sau đó treo ngay ngắn ở một chỗ, muốn lấy một thứ
đồ gì đó đều không cần phải đi tìm.
Còn bây giờ, vào buổi
sáng khi thức dậy anh thường xuyên phải đi lục tìm trong tủ quần áo lộn
xộn, lật quần áo lên để tìm đồ lót của mình, trong khi đó Mạn Quân vẫn
còn đang nằm ngủ thở phì phò. Anh kéo chiếc áo sơ mi còn nhiều nếp nhăn
ra chuẩn bị mặc lên thì lại thấy từ trong tay áo rơi ra một chiếc tất
hoặc là áo lót của
Mạn Quân. . .
Năm năm, khi anh đã học
được cách sửa sang lại một chút gì đó thiết thân cho mình, thì ngược
lại, Mạn Quân vẫn luôn là thiên kim tiểu thư không biết một cái gì hết.
"Thiệu Đình, anh đang tìm cái gì vậy?" Mạn Quân chợt đẩy cửa đi vào, ống tay
áo của cô xắn lên thật cao, trên trán vẫn còn những giọt mồ hôi trong
suốt, chạy đến trước bàn trang điểm ôm một cái hộp nhỏ đi ra ngoài. Lúc
đi cô tò mò nhìn anh trùm khăn tắm đứng ngẩn người ở trước tủ treo quần
áo.
"Mạn Quân, em có thấy chiếc áo lông cừu màu tro thuốc lá của anh không? Chính là cái áo buổi sáng anh nói cần mặc đó."
Mạnh Thiệu Đình thu hồi lại suy nghĩ, xoay người lại tiếp tục lau tóc, hỏi
với vẻ thờ ơ. Chiếc áo lông cừu đó cũng không biết là mua vào lúc nào
nữa, chỉ biết khi anh mặc vào thì có cảm giác rất thoải mái. Mạn Quân
mua quần áo cho mình thì rất tinh mắt, mua cho anh cũng rất nhiều, nhưng kiểu dáng thì như của bảo vệ, lại còn quá rộng phải may bớt vào, cho
nên vào những ngày lạnh, anh chỉ thích mặc chiếc áo đó.
Mạn
Quân nghe câu hỏi của anh, sắc mặt chợt thoáng tái nhợt đi. Những ngón
tay cầm chiếc hộp từng chút, từng chút xiết chặt lại, nơi khớp xương
mảnh khảnh lộ ra màu xanh trắng: "Chiếc áo lông cừu đó em thấy rất cũ kỹ nên đã vứt bỏ đi rồi."
Động tác lau tóc của Mạnh Thiệu Đình ngừng lại một lát, chẳng biết tại sao, sau đó vẻ mặt anh đột nhiên trở
nên u ám. Mạn Quân len lén quan sát anh, có chút tủi thân, cúi đầu nói:
"Thiệu đình, em cũng mua cho anh rất nhiều áo lông cừu mà, màu tro thuốc lá cũng có ba chiếc đấy."
Rất lâu sau Mạnh Thiệu Đình cũng
không lên tiếng, một lát sau anh xoay lưng lại về phía Mạn Quân, đứng ở
trước giường vừa mặc quần áo, vừa tùy tiện nói một câu: "Không sao, anh
chỉ hỏi như vậy thôi, em đi làm việc của em đi."
"Vâng." Mạn Quân đáp lại một tiếng, ôm hộp đi ra ngoài. Động tác mặc quần áo của
Mạnh Thiệu Đình càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại. Anh mặc chiếc
áo sơ mi, bỏ chiếc áo lông cừu màu tím than xuống, quay trở lại nơi tủ
treo quần áo lấy ra một chiếc áo choàng dày hơn trực tiếp mặc vào, đang
cúi đầu cài nút áo thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên lại mở ra. Mạnh Thiệu
Đình vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mạn Quân ôm một bộ quần áo mắt đỏ hoe đi
vào. Cô đi tới phía trước anh thì dừng gót, buồn bã nhìn anh đưa chiếc
áo đó cho anh rồi đột nhiên òa khóc...
Mạnh Thiệu Đình có
chút ngạc nhiên nhìn Mạn Quân tự nhiên khóc, đưa tay cầm lấy đống quần
áo tùy tiện để lên trên giường. Vừa mới để xuống đang định đưa tay ra ôm cô thì chợt nhìn thấy một mảnh vải cũ nho nhỏ từ chiếc áo lông cừu bị
tung ra ngoài, chao liệng rơi ở trên mặt đất. . .
Mạnh Thiệu Đình đột nhiên cảm thấy mình như bị mất đi khả năng cử động. Anh giật
mình nhìn miếng vải mỏng manh trong suốt màu trắng phía trên có đường
thêu nho nhỏ màu đen với bốn chữ, nhìn xa xa dường như có chút hơi mơ
hồ. Anh gần như không nhìn thấy rõ ràng, nhưng đường thêu vừa thanh
thoát vừa mềm mại ấm áp kia lại đập vào mắt anh bốn chữ rõ ràng: Thiệu
Đình - Tĩnh Tri.