Anh gần như không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mảnh vải với đường thêu vừa thanh thoát vừa
mềm mại ấm áp kia lại đập vào mắt anh bốn chữ rõ ràng: Thiệu Đình - Tĩnh Tri.
Anh có cảm giác da đầu của mình chợt tê dại một hồi,
sau đó trong đầu anh vang lên tiếng nổ ầm ầm, d∞đ∞l∞q∞đ khiến anh không
nghe thấy gì nữa. Trước mắt anh toàn bốn chữ kia, trong đầu anh cũng
toàn bốn chữ ấy, anh cứ nhìn chằm chằm vào mảnh vải nho nhỏ đó mãi,
không hề nhúc nhích.
Thì ra cô vẫn luôn ở bên cạnh anh suốt năm năm qua, chưa bao giờ rời khỏi anh.
Không trách được, năm năm qua anh không thể quên được cô, không trách được,
suốt năm năm ấy, dù bên cạnh anh có vị hôn thê
yêu thương chiều chuộng, nhưng khi đêm về anh vẫn nằm mơ thấy cô.
Không trách được, anh không chịu nhìn lại tất cả những gì có liên quan đến
anh và cô, chỉ vì những thứ đó sẽ đâm trúng tử huyệt đau đớn, vạch trần
tình cảm thật của anh, mà anh lại không muốn đối mặt với tình cảm chân
thật ấy.
Thì ra là vậy, khi gả cho anh, cô đã trao thể xác
lẫn trái tim của mình cho anh. Khi ly hôn, thể xác cô rời đi, nhưng trái tim của cô lại bay theo anh đến bên kia
bờ đại dương.
Dường như Mạnh Thiệu Đình đã nhớ lại rồi, hôm
đó là ngày sinh nhật của Tĩnh Tri, cũng hôm đó cô đã mua chiếc áo lông
cừu này dự định tặng cho người nào đó mà không biết tâm tình người ấy
thế nào. dienndannleequyydonn Nhưng cũng đêm hôm đó, anh đã tùy tiện
vung tay không biết bao nhiêu tiền để mua quà sinh nhật tặng cho Tòng
Vân.
Anh cùng người đẹp hô mưa gọi gió nơi hang ổ mà không hề hay biết rằng cô đang một mình cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo.
Khi cô thêu tên của bọn họ lên đó, trong lòng cô đang mong muốn điều gì? Có phải khi ấy cô cho rằng nếu để tên anh và tên cô mãi mãi bên nhau, sau
đó đính vào nơi mà anh không thấy được, thì cô và anh có thể sống mãi
với nhau cả đời chăng?
Tất cả hồi ức hiện về giống như làn
sóng thủy triều mãnh liệt trào dâng... Anh nhớ lại cô giả say trong buổi dạ tiệc để quyến rũ anh... Nhớ lần ân ái đầu tiên của bọn họ... nhớ lại lần cô không chút do dự nhào vào trên lưng anh, lấy thân mình che đỡ để cứu anh... Nhớ lần cô suýt chết ở Hải Nam ... Nhớ nụ cười mủm mỉm của cô khi nhìn thấy Phó Tĩnh Ngôn liếc mắt đưa mày với anh... Nhớ sự lúng túng của cô trong quán cà phê khi cô đến để giải
thích với anh... Nhớ đến tuần lễ cuối cùng trước khi xa nhau, cô ở dưới
thân anh, lo sợ nghi hoặc hỏi anh có thích cô hay không...
Nhớ đêm hôm cuối cùng đó, trong cơn mưa tuyết bay lả tả cô đã đắp một người Tuyết ở bên dòng suối nhỏ, viết một hàng chữ thật to ở trên mặt
tuyết... Nhớ lại lúc cô lẻ loi đến rồi lại lẻ loi ra đi, cô rơi lệ ký
khi ký vào bản thỏa thuận ly hôn, nhớ đến ngày cô rời khỏi nhà họ Mạnh
mà không hề quay đầu lại...
Lúc người cha cô yêu thương nhất trên đời ra đi, sinh ly tử biệt không bao giờ còn được gặp lại, lúc cô
bị người em gái mà mình thương yêu nhất phản bội, đó là một đòn trí mạng cực kỳ tàn nhẫn với cô...
Trong những ngày đêm xa cách kia, có ngày nào cô được ngủ yên hay không?
Ngay cả khi anh hận cô tự ý bỏ đi đứa con của bọn họ, ngay cả lúc anh hận cô ham tiền tài... Nhưng những oán hận này chỉ là thoáng qua, cho nên suốt năm năm qua, thời gian cũng không làm hao mòn trái tim của anh, ngược
lại những gì đã từng xảy ra giữa cô và anh lại được anh khắc sâu từng ly từng tý.
Thì ra hình bóng cô đã được anh đã ghi tạc trong lòng mình từ lâu rồi.
Mạnh Thiệu Đình chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt miếng vải nho nhỏ kia lên, đặt
vào lòng bàn tay, đường chỉ thêu màu đen do bị giặt nhiều cũng đã hơi
bạc màu, nhưng nét chữ thì vẫn vẹn nguyên như ban đầu.
Chỉ có điều khoảng thời gian thắm thiết giữa anh và cô đã bị bỏ lỡ mất khá lâu rồi.
"Đây là mảnh vải được may ở bên trong nhãn hiệu của chiếc áo, sáng sớm hôm
nay
em mới phát hiện ra." Mạn Quân chợt nhẹ nhàng lên tiếng, nước mắt
của cô đã ngưng chảy, cô cố nén đau thương cố gắng mỉm cười: "Đây là do
Phó Tĩnh Tri may vào có đúng hay không?"
"Đúng vậy, chiếc áo này cũng là món quà duy nhất mà cô ấy tặng anh." Cổ họng Mạnh Thiệu
Đình thoáng thấy bỏng rát, anh khép năm đầu ngón tay lại, nắm chặt mảnh
vải nho nhỏ ở trong lòng bàn tay hồi lâu, Giữa lúc Mạn Quân cho rằng anh không muốn nói gì nữa thì anh khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại,
cúi đầu nói: "Mạn Quân, em mau thu dọn đồ đạc đi."
"Em...
vẫn phải trở về nước với cùng với anh sao?" Mạn Quân có chút kinh hãi
nhìn lại anh. Vừa rồi nhìn thấy phản ứng của anh, lòng cô đã sớm lạnh
đi, cô cho là mình không cần thiết phải về nước cùng với anh nữa, nào
ngờ, vậy mà cô vẫn còn có cơ hội được ở lại bên cạnh anh !
Sáng sớm hôm nay, lúc cô nhìn thấy miếng vải đính trên chiếc áo đó, cô mới
biết rằng đây là đồ mà Phó Tĩnh Tri tặng anh. Bao năm qua anh vẫn không
chịu vứt đi, chỉ thích mặc mỗi chiếc áo lông cừu này mà thôi. Buổi sáng
nhìn chiếc áo này cô chợt có suy nghĩ, nếu như cô len lén vứt đi, sau đó cô sẽ mua chiếc áo khác giống như thế cho anh, nếu như trước sau anh
vẫn không phát hiện ra là đang mặc đồ mới, vậy thì chứng tỏ anh hoàn
toàn không hề quan tâm, nhưng mà...
"Tại sao lại không cùng
trở về chứ?" Mạnh Thiệu Đình cảm thấy giọng nói lẫn cơ thể của mình có
chút cứng ngắc. Anh khẽ vuốt mái tóc của Mạn Quân: "Em là vị hôn thê của anh, cũng sắp trở thành vợ của anh rồi, làm sao anh bỏ em lại được?"
Nước mắt của Mạn Quân đột nhiên trào ra, cô sững sờ nhìn anh: "Vậy... Chuyện đó..."
"Cũng đã qua rồi." Mạnh Thiệu Đình lau nước mắt cho cô, anh cụp mắt lại, hàng mi dài đã che đi vẻ u ám ở trên mặt, lúc này Mạn Quân cũng không nhìn
thấy rõ vẻ mặt của anh.
"Cho dù thật sự đã từng xảy ra
chuyện gì, thì cũng đã là quá khứ rồi, lúc này hiện tại của anh là em,
Mạn Quân, không nên suy nghĩ nhiều nữa, em đi sắp xếp đồ của em đi,
chúng ta sắp phải lên đường rồi."
Mạn Quân cũng không hỏi
thêm, cũng không nói gì nữa. Thoạt nhìn thấy cô có vẻ mơ hồ ngốc nghếch, thật ra thì cô biết nhiều lúc nếu ngu đi một chút, làm bộ như hồ đồ một chút, so với việc nhìn thông suốt và rõ ràng, ngược lại, sẽ nhận được
hạnh phúc dễ dàng hơn.
Máy bay lao vút trên nền trời, để lại phía sau một đường màu trắng bạc thật dài, mãi lâu sau vẫn chưa tan hết...
Đi đến thành phố, nơi người kia đã cách xa năm năm.
Dường như anh luôn luôn chờ đợi một cách thụ động, mong người khác cho anh một lý do để anh quang minh chính đại trở về.
Anh nhẹ nhàng nhai kẹo cao su để làm giảm bớt triệu chứng ù tai của mình.
Mạn Quân đắp chiếc chăn đã ngủ thiếp đi, anh tự tay nhấc cánh tay của cô đang lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn, trong giấc mộng cô cuộn tròn người
vào trong ngực của anh
Mạnh Thiệu Đình nhìn gương mặt Mạn
Quân đang ngủ say, nhưng lúc này trong lòng anh dường như đang bị một
tảng đá lớn thật nặng đè lên, khiến anh cảm thấy việc hô hấp của mình
cũng thật khó khăn.
Từ Los Angeles đến Trung Quốc, chỉ cần mười hai giờ bay.
Đường đi chỉ mất có 12 giờ, thế nhưng anh lại bỏ đi suốt năm năm.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, anh đang chờ đợi điều gì đây mà cũng
đang sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà
giờ đây sao xa lạ đến thế.