Chuyến bay của Gia Bảo bị hoãn lại hơn 3 tiếng do bão lớn.
Lúc anh về đến nhà cũng gần 9 giờ tối.
Hẹn ngươi ta 5 giờ tới ấy vậy mà 4 tiếng sau mới thấy mặt.
Gia Bảo ngồi trên xe không thể không gấp.
Anh hối Thái Hưng chạy nhanh về, còn mình vì quá mệt nên đã ngả lưng, chợp mắt một lúc.
Bánh xe lăn đều trên đường, Thái Hưng đã một mạch đưa Gia Bảo từ sân bay về nhà mặc dù anh đang rất buồn ngủ.
Phía ngoài cửa xe là ánh đèn lấp lánh, âm thanh náo nhiệt đúng chất của đêm thành phố sôi động nhất - Thành phố Hồ Chí Minh.
Còn bên trong xe là hai con người kiệt sức, không còn tinh thần thể thưởng thức vẻ đẹp kia.
Bầu không khí trong xe vô cùng yên tĩnh.
Bây giờ mong muốn của cả hai đó là về tới nhà, ngay lập tức sẽ lên giường, ngủ một giấc ngon đúng nghĩa.
Tuấn Minh kiên nhẫn ở trong nhà trò chuyện rồi cùng phụ bà Mai làm việc nhà để giết thời gian.
Lời đã hứa phải thực hiện chứ, anh quyết đợi Gia Bảo trở về.
Tuấn Minh đi theo bên cạnh muốn phụ làm việc cùng bà Mai nhưng một hai bà lại xua anh qua một bên.
“Cậu là khách sao có thể làm mấy việc này chứ.
Nếu cậu thấy chán thì lên phòng cậu Gia Bảo đi, chắc cũng sắp về rồi đó.”
Tuấn Minh bất lực, anh ngoan ngoãn nghe lời, đi lên phòng Gia Bảo.
Anh đi một vòng quanh căn phòng rộng lớn rồi ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh ở bên ngoài.
Anh có chút mệt.
Hồi chiều đến nhà, bà Mai đã làm một bàn ăn thịnh soạn mời anh.
Cưỡng lại không nổi sức quyến rũ của chúng, anh ăn no đến căng bụng.
Người ta nói “căng da bụng, trùng da mắt” quả không sai.
Tuấn Minh cứ liên tục ngáp dài ngáp ngắn.
Cuối cùng không chịu nổi nữa anh đành nằm gục lên cái bàn bên cạnh cửa sổ.
Gia Bảo lúc này cũng vừa về đến nơi.
Nghe bà Mai nói lại Tuấn Minh đang đợi mình ở trên phòng, anh nhanh chân bước lên.
Nhìn dáng người nhỏ, gầy đang nằm trên cái bàn kia, Gia Bảo không chút ngần ngại đi lại, nhẹ nhàng đóng cửa sổ.
Anh đứng đó ngắm Tuấn Minh thêm một lúc.
Tuấn Minh trở mình do tê tay, anh khẽ mở mắt, người trước mặt là Gia Bảo bằng da bằng thịt chân thực.
Một cảm giác vừa nhớ nhung lại vừa tức giận đan xen chợt nổi lên trong anh.
Gia Bảo đứng lặng người, lúc này anh chỉ muốn nhìn Tuấn Minh cho thật kỹ, anh đã không gặp khuôn mặt này suốt hơn một tháng trời.
“Anh về rồi.”
“Ừm.
Xin lỗi, đã để cậu đợi một mình.” - Gia Bảo đứng trước mặt Tuấn Minh ngáp một hơi dài.
- “Đợi có lâu không?”
Tuấn Minh trong lòng thầm mắng.
- ‘Hỏi thừa, tôi sắp ngủ tròn một giấc rồi đây.
Thật muốn đánh một cái.’
Tuấn Minh giữ lại điều đó trong đầu, anh quan tâm nói đến.
- “Một chút thôi.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi quá.”
“Vậy à, tôi đi tắm cho tỉnh đây.
Đợi chút nhé.”
***
Tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, rất nhanh sau đó Gia Bảo mặc áo choàng tắm đi ra.
Anh liền leo lên chiếc giường nhỏ để cho Tuấn Minh mát xa.
Hai người không nói nhiều, có lẽ đã quá hiểu đối phương cần gì chỉ bằng một ánh mắt.
Tuấn Minh mang theo cái cặp đựng dụng cụ mát xa đến bên cạnh.
Gia Bảo nằm trên giường.
Dưới bàn tay của Tuấn Minh, anh thấy cả người anh nhẹ đi, có thể bay lên không trung được luôn.
Cái cảm giác thoải mái này anh đã mong chờ nó suốt hơn một tháng nay.
Bây giờ được cảm nhận lại, anh phải tận hưởng cho đã mới được.
Hai bàn tay điêu luyện của Tuấn Minh “thi triển” trên người Gia Bảo khiến anh ta nói không thành lời.
Qua bên đó, ngày nào Gia Bảo cũng phải di chuyển.
Đôi chân anh hoạt động hết công suất nên thường bị căng cơ và chuột rút.
Bây giờ nó như được hồi sinh bởi bàn tay thần thánh của Tuấn Minh.
Tuấn Minh đem chân Gia Bảo ngâm qua nước ấm, bỏ vào thêm chút thảo dược.
Anh xoa ấn kỹ càng khắp bàn chân.
Chỉ phút chốc bàn chân đã biến đổi, trở nên hồng hào, làn