Lần lượt mọi người cầm đóa sen tiến lên sân khấu.
Tất cả thay phiên nhau cài hoa cho từng vị lãnh đạo.
Tuấn Minh tiến đến trước mặt Gia Bảo.
Anh làm ra vẻ không có chuyện gì, gương mặt lạnh băng, ánh mắt buồn rầu, thất vọng, nhìn đối phương không chút tình cảm.
Vừa thấy người, Gia Bảo kinh ngạc, anh vô thức nói to.
- “Sao em lại ở chỗ này?”
Ngay lập tức, Tuấn Minh đưa tay chặn miệng Gia Bảo lại, ra hiệu kêu im lặng.
Tiếng ồn xung quanh rất lớn, mọi người đặc biệt là các thực tập sinh đang cố gắng bắt chuyện với các vị trưởng phòng.
Ai nấy đều cười đùa vui vẻ.
‘Có lẽ không ai nghe được Gia Bảo đã nói gì.’
Tuấn Minh nhìn Gia Bảo không nói, anh thở dài tiếp tục cài hoa.
- ‘Nhìn anh ấy ngạc nhiên như vậy chắc cũng không biết giống như mình.’
Gia Bảo nắm đôi tay ở phía trước ngực áo của mình lại, anh chồm người tới, ghé sát vào tai đối phương.
- “Xong buổi lễ này em ở lại nói chuyện với anh.”
***
Gần một tiếng sau đó buổi lễ cũng thuận lợi kết thúc.
Các thực tập sinh cùng các thầy cô với nhân viên của công ty đang chuẩn bị đến nhà hàng nhập tiệc.
Nhà hàng phục vụ món Âu, cách công ty gần một cây số.
Ai nấy đều đã lên xe rời công ty.
Tuấn Minh đứng phía trước bãi giữ xe, một mình, lạc lõng.
Anh muốn tiến lại xin góa giang những người bạn mới quen hôm qua nhưng từng chiếc xe lần lượt chạy ra sau đó mất hút.
Gia Bảo ở từ xa, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Anh gấp gáp bước đến phía Tuấn Minh, nắm mạnh lấy bàn tay đối phương.
Đúng lúc Thái Hưng vừa lái xe đến.
Gia Bảo liền kéo người vào trong.
- “Lên xe, đi cùng anh.”
Tuấn Minh chưa kịp phản ứng thì đã ngồi trong xe của “tổng giám đốc” trong sự ngạc nhiên của những người xung quanh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Gia Bảo.
Xe rời đi, phía sau là tiếng xì xầm bàn tán của nhân viên cũ, mới đều có đủ.
“Không phải cậu đó là thực tập sinh năm nay sao? Được tổng giám đốc đưa lên xe riêng luôn kìa.
Quan hệ giữa hai người họ là gì vậy?”
“Chắc có điều gì đó mờ ám ở đây mà.
Không phải tổng giám đốc không thích cho người lạ lên xe riêng của mình hay sao?”
“Tuấn Minh được ngồi chung với tổng giám đốc luôn á.
Sao cậu ấy lại sướng như vậy hả?”
“Theo tôi thấy quan hệ của hai người đó chắc cũng không tầm thường đâu.
Phải điều tra mới được.”
***
Năm phút sau, xe đậu trước cửa nhà hàng nhưng không phải cửa trước.
Gia Bảo kêu Thái Hưng chạy thẳng vào bằng cửa sau, anh không muốn giáp mặt những người trong công ty.
Gia Bảo nắm tay Tuấn Minh, kéo một mạch đi lên phòng VIP mà nhà hàng dành tặng riêng cho mình.
“Anh làm sao vậy? Tự dưng lại khó chịu với em.
Em phải là người khó chịu mới đúng chứ.”
“Em khó chịu chuyện gì?”
Tuấn Minh thẳng lưng, nghiêm mặt nhìn Gia Bảo.
- “Anh là tổng giám đốc của công ty?”
Gia Bảo không chần chừ nửa lời.
- “Đúng vậy.”
“Anh gạt em.”
“Ơ hay, em có hỏi anh đâu?”
“Em không hỏi anh cũng không chủ động nói cho em?” - Tuấn Minh đầy bất lực, hít thật sâu một hơi.
Gia Bảo tiến sát lại Tuấn Minh, chủ động ôm đối phương.
- “Nếu anh đột nhiên nói về mình.
Với tính cách của em không cho rằng anh đang khoe khoang mới lạ đó.”
Tuấn Minh đẩy người ra, giọng điệu chất vấn.
- “Trong mắt anh, em vô lý thế hả?”
Gia Bảo vẫn ngang bướng ôm đối phương, nửa thật nửa đùa mà nói.
- “Em là thế đấy.
Tính tình thẳng thắn như vậy, đến mức làm anh rất nhiều lần đau lòng, có biết không hả?”
***
Sau một hồi dằn co, Tuấn Minh mệt rồi.
Bụng anh ồn ào kêu lên.
“Đói rồi à? Mau lại đây anh kêu người mang đồ ăn lên.” - Gia Bảo chuyên nghiệp kéo ghế, lấy khăn phủ lên đùi Tuấn Minh.
- “Em muốn ăn món nào?”
Tuấn Minh theo Gia Bảo lại bàn ngồi.
Anh cầm menu, thấy phía trên thấy toàn chữ tên riêng nước ngoài.
Anh lắc đầu không hiểu.
- “Anh chọn đi, em không biết mấy món này.”
Gia Bảo mỉm cười, xoa đầu Tuấn Minh.
- “Thôi, đưa cho anh.”
Gia Bảo tự mình chọn, anh chỉ hết món này đến món khác làm phục vụ cũng bối rối theo.
Một bàn đầy thức ăn được dọn lên sau đó.
Món Ý, Pháp, Mỹ,...!đua nhau tỏa hương quyến rũ.
Cả một bàn đầy thức ăn phong cách Châu Âu.
Món nào cũng được trang trí đẹp mắt.
Lần đầu tiên Tuấn Minh thấy chúng, hai mắt anh sáng lên như gặp được vàng.
“Có hai người chúng ta liệu ăn có hết không?”
“Không hết thì gói mang về cho em ăn tiếp.”
Tuấn Minh nghe mấy lời này liền mỉm cười hạnh phúc.
Hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện.
“Anh không xuống ăn cùng mọi người ở dưới à?”
“Không cần đâu, bọn họ tự sắp xếp được mà.
Giờ chỉ