Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 130


trước sau

Tô Ảnh bị Phó Thịnh chọc chọc trán, cô ngửa người ra sau, xoa xoa cái trán bị chọc đau, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Các người đều là siêu nhân!”

“Những đợt ám toán đến từ gia tộc, đến từ bên ngoài.” Phó Thịnh cũng không biết vì sao đối với người khác, anh không hề có lấy một chút kiên nhẫn nhưng chỉ cần là Tô Ảnh hỏi, anh có thừa kiên nhẫn, nguyện giải thích cho Tô Ảnh nghe.

“Cái gì mà từ bên ngoài?” quả nhiên Tô Ảnh là bảo bảo hay tò mò.

“Thương trường chém giết không khác gì chiến trường. Cho nên mới nói, thương trường như chiến trường.” Phó Thịnh vừa đi vừa nói cho Tô Ảnh: “Hôm nay có thể là đối táchợp tác thì ngày mai cũng có thể biến thành đối thủ một mất một còn. Đã từng là người không đối phó nhau quay đầu lại cũng có thể lợi dụng nhau. Muốn ở thương trường chém giết bò ra thì ba mươi sáu kế là cơ bản nhất.”

Sau đó Phó Thịnh lại chọn mấy trường hợp có sẵn nói cho Tô Ảnh nghe, Tô Ảnh nghe xong cảm thấy da đầu tê đại.

Tô Ảnh không nhịn được sùng bái nhìn Phó Thịnh: “Thì ra làm buôn bán cũng có nhiều chú ý như vậy.”

Phó Thịnh nhẹ nhàng nở nụ cười, giơ tay tiếp tục búng trán Tô Ảnh: “Đồ ngu ngốc.”

Nói xong, Phó Thịnh nhấc chân rời đi.

Tô Ảnh đi chậm hai bước, cứ thế nhìn bóng dáng Phó Thịnh.

Bỗng nhiên cảm thấy Phó Thịnh thật là soái.

Loại soái này không chỉ thể hiện ở bên ngoài mà nhiều hơn chính là thế giới nội tâm đủ cường đại.

Thì ra đây mới là Phó Thịnh chân chính.

Người khác chỉ thấy anh tàn nhẫn, quả quyết không gì phá nổi, lại không thấy được anh dốc hết sức lực phá giải người khác trù tính.

Các đời lịch đại trước đây, chân chính có thể đứng ở trên cao luôn không thể hiện bản thân ra ngoài.

Tô Ảnh nhanh chóng đuổi theo, lại bắt đầu líu ríu hỏi vấn đề khác: “Phó tổng, vậy so sánh ngài với Ngu tổng thì ngài lợi hại hơn hay Ngu tổng lợi hai hơn……”

Mộc Minh và Cát Tuấn đi phía sau cùng nhau trao đổi ánh mắt, tựa như nhìn
ra được cảm xúc khác lạ trong mắt đối phương.

Ừ, đối với Phó Thịnh mà nói anh đã phá lệ vì Tô Ảnh rất nhiều.

Bên kia, Ngu Đình Huyên rời khỏi khách sạn sau đó lên xe, cô ta vô ý thức trượt màn hình điện thoại.

Trợ lý ngồi ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, nếu ngài chán ghét Tô Ảnh như vậy vì sao không rèn sắt khi còn nóng? Chỉ cần ngài kiên trì trong chốc lát, nói không chừng Phó tổng sẽ đáp ứng cũng nên. Ngu gia chúng ta nắm giữ kĩ thuật độc quyền, có thể bóp chết công trình mấy trăm triệu của Phó tổng.”

Ngu Đình Huyên lập tức ngước mắt như cười như không nhìn cô ta: “Tiểu Phan, hình như vội vã đuổi Tô Ảnh đi hơn cả tôi.”

Cô trợ lý tiểu Phan thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nói: “Tiểu thư, tôi là trợ lý của cô đương nhiên phải nghĩ cho cô trước hết.”

Ngu Đình Huyên nhếch môi cười nhưng lại không nói gì.

Tiểu Phan thấy Ngu Đình Huyên không nói nữa cũng yên lặng, nhân lúc Ngu Đình Huyên không chú ý nhắn tin: “Hôm nay tiểu thư thất bại.”

Tin nhắn gửi đi sau đó lập tức ấn xóa.

Tiểu Phan làm bộ như không có việc gì cất di động.

Bên kia, Điền Mỹ Hòa thu được tin nhắn, ánh mắt lóe lóe, tức khắc nắm chặt di động.

Cô ta tính toán dựa vào Ngu Đình Huyên mà hoàn toàn giẫm Tô Ảnh xuống bùn lấy.

Nhưng khoảng thời gian này biểu hiện của Ngu Đình Huyên lại làm Điền Mỹ Hòa vô cùng thất vọng.

Cô ta còn tưởng Ngu Đình Huyên vì trở thành Phó đại thiếu phu nhân không từ thủ đoạn xử lý Tô Ảnh. Dù sao lấy quyền thế và địa vị của Ngu Đình Huyên, muốn xử lý Tô Ảnh quả thực dễ như trở bàn tay.

Nhưng cô ta đã tính sai.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện