"Ông chủ của anh? Ông chủ của anh là ai?" Viên Thụy Thiên đề phòng nhìn người vừa đi tới, tay ôm cái hộp càng thêm dùng sức.
"Các anh đi qua sẽ biết". Người nọ nói vô cùng thần bí, hai người Viên Hàm Vũ liếc nhau, gật gật đầu. Đi về phía trước, Viên Hàm Vũ vẫn nhịn không được nhìn thoáng qua người trong gian phòng trên lầu kia.
Đi theo người nọ lên lầu hai, không giống như trong tưởng tượng của Viên Hàm Vũ đi về bên phải, mà vào phòng thứ nhất bên trái.
"Không cần phải câu nệ như vậy, cứ việc tùy ý". Một người đàn ông hơn 50 tuổi ngồi trong phòng, trên người ăn mặc tùy tiện, mi mắt cong cong, vẻ mặt hiền từ.
Nhìn thấy người ngồi ở phía sau, Viên Thụy Thiên cả người đều không tốt.
"Hắn là ai?" Viên Hàm Vũ nhìn Tần Tân Vinh, nhăn mày, ánh mắt chuyển hướng Viên Thụy Thiên hỏi.
"Đại sư giới giám định đồ cổ, Tần tổng". Viên Thụy Thiên thấp giọng nói, bình thường mình nhiều nhất cũng chỉ được gặp trong TV, lúc này lại thấy người thật xuất hiện, vô cùng hiếm thấy?
Viên Hàm Vũ híp híp mắt: "Không biết Tần tổng hôm nay gọi chúng tôi tới là có chuyện gì?". Nhìn bộ dáng Tần Tân Vinh, cảm thấy không giống như là người tốt.
Nghe Viên Hàm Vũ không khách khí như vậy, người xung quanh đều có chút bất mãn, biểu tình nhìn Viên Hàm Vũ đều mang theo một chút hận ý.
Viên Thụy Thiên cũng phát hiện ra điều này, lập tức túm túm ống tay áo Viên Hàm Vũ. "Ông ta ở giới đồ cổ rất có tiếng nói, không có việc gì thì đừng chọc vào bọn họ".
Tần Tân Vinh nghe được lời bọn họ xì xầm, cũng không tức giận, vẫy vẫy tay bảo trợ lý đứng ở một bên lấy ra một chiếc hộp, đặt đối diện Viên Hàm Vũ.
"Cũng không phải là chuyện gì lớn, vừa rồi nhìn thấy Viên tiên sinh thể hiện xuất sắc trong hội trường, nên mời thỉnh giáo một chút!". Ông phất phất tay, bảo người mở hộp ra, bên trong là một bộ Phượng Thoa hoàn chỉnh. "Theo ý của tiên sinh, phó phượng vũ cửu thiên trâm này là hàng thật hay giả?"
Viên Hàm Vũ ngồi trên ghế, lấy phượng thoa từ trong hộp cẩn thận đem ra, lật trái lật phải xem.
Tầm mười phút sau, Viên Hàm Vũ buông kim thoa xuống.
"Thế nào?" Tần Tân Vinh và mọi người xung quanh thoạt nhìn đều vô cùng kích động, gần nhịn không được mà xông tới.
Đôi mắt quét một vòng những người xung quanh, cười lạnh một tiếng nói: "Thứ này là do thời nhà Thương, người ta phỏng theo món đồ thật chế tạo, giá cả không rõ ràng lắm, nhưng ít ra cũng trên dưới 50 vạn".
Viên Hàm Vũ nói rất chắc chắn, những người đứng một vòng bên ngoài đều có chút hoài nghi.
"Em sao biết được?" Viên Thụy Thiên cũng có chút giật mình, nhịn không được mà hỏi.
Lại nhìn một vòng xung quanh, Viên Hàm Vũ cầm phượng thoa lên: "Phượng vũ cửu thiên có xuất xứ từ thời Tần Quốc do danh họa trứ danh Lưu Viêm thiết kế. Nếu nhìn thiết kế trên kim thoa này nhất định là sau thời Tần Quốc". Đem một mặt kim thoa lật lên: "Trên kim thoa có dấu vết được thợ thủ công mài giũa, bề mặt từng được đánh bóng cho nên hẳn thuộc về thời Thương".
Nghe Viên Hàm Vũ nói, những người xung quanh đều sửng sốt, Tần Tân Vinh là người đầu tiên vỗ tay.
"Thật là có mắt nhìn, đúng là như vậy". Tần Tân Vinh bảo người lấy phượng thoa về, thuận tiện đưa lên một bản hợp đồng. "Tôi muốn mời tiên sinh về sau giám định và thưởng thức đồ cổ giúp tôi, ngài xem thế nào?"
Không đợi Viên Hàm Vũ cự tuyệt, Viên Thụy Thiên đã trước tiên cầm lấy hợp đồng.
"Chuyện này có thể xem xét thử, dù sao công việc không nhiều lắm, cũng xem như tranh thủ thời gian?" Viên Thụy Thiên trong lòng đánh bàn tính, có Viên Hàm Vũ hỗ trợ, cũng có thể được Tần Tân Vinh chiếu cố.
Viên Hàm Vũ nhíu nhíu mày, xuyên qua cửa sổ tựa như có thể nhìn thấy tình huống trong phòng đối diện.
Có lẽ người trước mắt này sẽ biết được tin tức của người trong phòng kia.
Nghĩ như vậy, Viên Hàm Vũ gật gật đầu.
"Tôi đồng ý, nhưng phí dụng tôi muốn 30%". Khóa miệng Viên Hàm Vũ giương lên, lúc ra giá làm những người xung quanh lại một lần nữa líu cả lưỡi.
Tần Tân Vinh cũng nhịn không được nhíu nhíu mày, 30% quả thật rất cao, nhưng nhìn bộ dáng của Viên Hàm Vũ tự tin như vậy, cắn chặt răng gật gật đầu.
"Vậy hợp tác vui vẻ!". Viên Hàm Vũ cười, vươn tay ra bắt tay với Tần Tân Vinh.
......
"Như thế nào, hôn phu của anh hình như được Tần lão xem trọng!". Chử Kiều buông màn, vui sướng khi người gặp họa, nhìn Nhạc Tuyên. "Anh lúc trước không phát hiện được anh ta có khả năng này sao?"
Nhạc Tuyên liếc Chử Kiều một cái. Hắn và Viên Hàm Vũ quen nhau mới có mấy ngày, không nói đến kỹ năng này kia, ngay cả anh ta vì sao muốn đính hôn còn không biết nữa mà.
Thấy Nhạc Tuyên không nói lời này, Chử Kiều đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, vẻ mặt bát quái: "Tôi nói anh như thế nào đã đồng ý chứ? Quả là không cẩn thận!"
"Anh......"
Không đợi Nhạc Tuyên cãi lại, Chử Kiều vỗ vỗ bờ vai của anh, "Ai, hắn đi ra rồi!"
Nhạc Tuyên hơi hơi đứng dậy, nhìn hai người không biết đang dong dài gì đó, cùng đi xuống lầu.
......
"Sao em đáp ứng dễ dàng như vậy chứ? Em có nghĩ đến sau này ông ta sẽ bảo em làm cái gì không? Còn 30%, em xem không thấy được ánh mắt ông ta thay đổi à?" Viên Thụy Thiên ôm hộp, vẫn luôn không ngừng oán trách. "Còn có cái này, cũng không biết em nhìn trúng nó chỗ nào! Trở về chắc chắn sẽ bị ba mắng một trận".
"Có gì em tự chịu trách nhiệm". Trong ánh mắt thâm thúy cất dấu một tia ý cười. Ý nghĩa trong đó cũng chỉ có một mình hắn biết rõ.
Dựa theo ý của Viên Hàm Vũ, Viên Thụy Thiên làm tài xế đưa người đến dưới nhà Nhạc Tuyên.
"Màn này em diễn cũng đủ sâu, hiện tại mục đích cũng đạt được rồi, đúng là dọn đến ở nhà người ta luôn". Viên Thụy Thiên cười nói. Từ hôm Viên Hi lấy danh nghĩa giao xí nghiệp cho Viên Hàm Vũ, anh ta đã biết cậu em trai này chắc chắn là có tính toán của riêng mình, chẳng qua chuyện phát triển cho tới bây giờ, anh ta cũng không rõ lắm là như thế nào.
"Tôi thích em ấy!". Viên Hàm Vũ nhìn Viên Thụy Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng, đưa tay đem chiếc hộp cầm vào trong tay. "Mọi người không cần phải đoán mò, tôi là thật tâm muốn sống cùng em ấy".
Viên Thụy Thiên nghẹn lời, lắc lắc đầu: "Em cần gì phải......"
"Tôi nguyện ý". Viên Hàm Vũ xoay người đi lên lầu, chỉ để lại một câu.
Viên Thụy Thiên lái xe rời đi, hai người tránh ở bóng cây lúc này mới bước ra.
"Chậc chậc chậc, này là tôi ăn cẩu lương nha!" Chử Kiều vỗ vỗ vai Nhạc Tuyên. "Anh nói xem lời anh ta nói là thật hay giả? Hai người các anh trước kia đã gặp nhau sao?"
Nhạc Tuyên lắc lắc đầu. Trong vòng nhiều năm, anh căn bản nghĩ không ra đã từng có một người như vậy, thế nhưng lại còn thích mình.
"Vậy thì thật là kỳ quái, người ta chính là luôn miệng nói nguyện ý đấy!". Chử Kiều cũng có chút buồn bực, mày đẹp hơi nhăn lại. "Bất quá vấn đề này cũng chỉ tự anh mới có thể tìm hiểu rõ ràng. Tôi đi trước đây, không quấy rầy hai người nữa!"
Hơi hơi trừng mắt nhìn Chử Kiều một cái, Nhạc Tuyên thở dài một hơi, lâm vào trầm tư.
......
"Còn chưa ngủ sao?" Viên Hàm Vũ gõ gõ cửa phòng làm việc của Nhạc Tuyên, đưa đầu vào nhìn người kia đang đứng trước kệ sách.
"Có việc gì sao?". Nhìn thấy là Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên để sách qua một bên, tháo kính xuống đi đến bên cạnh Viên Hàm Vũ hỏi.
"Cũng không có gì, muốn mượn em vài quyển sách xem thử". Viên Hàm Vũ cười cười, "Không làm phiền đến em chứ!".
Nhạc Tuyên nhún vai, tiếp tục đi trở về kệ sách.
Đây là lần đầu tiên Viên Hàm Vũ vào trong phòng sách của Nhạc Tuyên.
Trong phòng tản mát phong độ trí thức giống với Nhạc Tuyên, trên kệ phần lớn là những quyển văn học cổ.
Đưa tay chạm đến gáy sách, những cái tên quen thuộc trên đó làm Viên Hàm Vũ có một chút xuất thần.
"Mấy quyền này em đều xem rồi sao?". Rút ra một quyển lịch sử thời Nguyên tùy ý lật xem, trong lòng nhảy đến bất ổn, còn cố làm ra vẻ trấn định. "Không nghĩ đến em vậy mà lại thích mấy thứ này".
Nhạc Tuyên giương mắt liếc liếc Viên Hàm Vũ một cái, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Chỉ là có vài lúc cần tra tư liệu mới dùng đến mà thôi, cũng không phải tất cả đều xm em qua".
"Vậy em đối với Nguyên Ai đế có ý kiến gì không hoặc là giải thích như thế nào?". Dùng sách ngăn nửa khuôn mặt của mình lại, Viên Hàm Vũ lớn như thế còn chưa từng hoảng loạn như vậy, tay cầm sách có chút phát run. Hai mắt hắn âm thầm quan sát biểu hiện của Nhạc Tuyên, muốn biết người đó đối với chính mình năm đó còn có chút nào ấn tượng hay không.
Nghe vậy Nhạc Tuyên cau mày.
Viên Hàm Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Tuyên, không muốn bỏ qua một chút biểu tình nào của anh.
Đặt sách trở về kệ, Nhạc Tuyên ngồi trở lại trên bàn làm việc, tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi.
"Anh là muốn nói anh với Nguyên Ai đế trùng tên trùng họ, và tôi vừa lúc cùng với Nhạc tướng quân danh chấn một thời cũng có tên tương đồng, đúng không?". Ánh mắt thanh triệt bắn thẳng vào đáy lòng Viên Hàm Vũ, tựa như trong nháy mắt đã thấy rõ những suy nghĩ trong lòng hắn.
Bị ánh mắt của Nhạc Tuyên làm hoảng sợ, bất quá Viên Hàm Vũ rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
"Vốn dĩ là em nghĩ như vậy sao? Em không nói, tôi cũng không phát hiện ra!". Viên Hàm Vũ trên mặt treo một nụ cười thật tươi, vẻ mặt vô cùng thuần khiết.
Chẳng qua ánh mắt Nhạc Tuyên nhìn hắn vẫn lạnh băng như trước.
"Đúng rồi, nghe chú Vương nói, anh hôm nay mang về một món đồ lớn?" Nhạc Tuyên đứng dậy, đến trước mặt Viên Hàm Vũ.
Từ góc độ của Viên Hàm Vũ, nhìn thấy vô cùng rõ ràng hàng lông mi rậm của người kia. Từng sợi từng sợi như nhẹ nhàng quét qua trái tim của hắn.
"Uhm, muốn xem không?" Viên Hàm Vũ gợi lên khóe miệng, một bộ dáng thiếu đánh.
Nhạc Tuyên híp híp mắt, cũng không nói lời nào.
"Em chờ tôi chút, tôi lấy lại đây". Vốn nghĩ kiếm chút chỗ tốt trên người Nhạc Tuyên, bất quá vẫn là bị bộ dáng của người kia đánh bại.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Viên Hàm Vũ liền có chút hối hận. Bất kể đời này hay đời trước, khi mình đối diện với Nhạc Tuyên đều không biết phải làm gì. Tựa như trước mặt Nhạc Tuyên, hắn vĩnh viễn đều chỉ có thể nghe theo anh.
Rất nhanh, Viên Hàm Vũ ôm cái hộp kia đến trước mặt Nhạc Tuyên.
Nhiều năm bị chôn trong lòng đất, hoa văn bên trên thanh bảo kiếm đã bị bùn đất ăn mòn, sớm đã không còn ánh sáng như năm đó nữa.
Nhạc Tuyên nhìn thanh kiếm trước mắt này có chút xuất thần, đưa tay chậm rãi vỗ vỗ lên vỏ kiếm gập ghềnh.
Trong đầu như có một đoạn phim ngắn thoáng hiện ra, Nhạc Tuyên chớp chớp mắt, những cảnh tượng này đã từng xuất