"Cuối tuần này có hội giám định đồ cổ, cậu đi với tôi đi". Tần Tân Vinh bảo trợ lý đưa thư mời cho hắn.
Viên Hàm Vũ tùy ý dựa vào trên sô pha, tiếp nhận thư mời lật xem. "Lần này có món gì?". Viên Hàm Vũ hơi hơi nâng mắt lên, mỉm cười nhìn về phía Tần Tân Vinh.
"Có mấy món đồ sử thời Nguyên triều, còn có vài bức tranh Đại Minh, bất quá làm tôi động lòng chính là thứ này". Đưa một xấp hình cho Viên Hàm Vũ, trên ảnh chụp có một khối ngọc nhỏ. "Cái ngày nghe đồn là Ngọc Ban Chỉ của Nguyên Ai đế, sách cổ cũng ghi lại thứ này có thể mở ra một bảo vật bí mật".
Viên Hàm Vũ ngẩn người, ngay sau đó lộ ra nụ cười sáng lạn: "Mấy thứ trong sách cổ phần lớn đều là bịa đặt ra. Tần gia cũng tin sao?". Viên Hàm Vũ lật xem mấy thứ khác trong tập tranh, ánh mắt ngừng lại ở một cái hộp nhỏ: "Cái lọ thuốc này không tồi, xem tỉ lệ thì hẳn là thời kỳ đầu Nguyên triều".
Tần Tân Vinh nửa tin nửa ngờ nhận tập tranh, nhìn đến hình ảnh này thì nháy mắt sáng tỏ, nhìn Viên Hàm Vũ đầy vẻ khen ngợi: "Ánh mắt không tồi, đây là một thứ tốt". Rồi vẫy vẫy tay người phía sau, rất nhanh có người từ trong phòng làm việc mang ra một cái hộp gấm: "Nếu đã tới, tôi cho cậu xem cái này".
Mở hộp ra, một cái lọ thuốc nho nhỏ lẳng lặng nằm bên trong.
"Không tồi, đây là đồ tốt". Trong nhảy mặt hộp mở ra, Viên Hàm Vũ liền biết bên trong này là lọ thuốc, cùng với thứ tổ truyền được trưng bày trong phòng kia giống nhau như đúc. "Ngọc ban chỉ kia là truyền thuyết cũng không phải một ngày hai ngày, chỉ qua hình ảnh tôi thật sự nhìn không ra là thật hay giả. Nếu có vật thật thì chắc chắn không thành vấn đề".
Nghe chc nói, Tần Tân Vinh lập tức vui vẻ: "Được, đợi sau khi nhìn tận mắt, nếu là đồ thật, tôi cho cậu chọn năm món!"
Đôi mắt Viên Hàm Vũ híp híp lại, gật gật đầu với Tần Tân Vinh: "Tôi đây liền rửa mắt mong chờ".
......
"Em trai con gần đây nhất đang làm gì vậy!". Trên bàn cơm, Viên Hi liếc liếc nhìn Viên Thụy Thiên đang ngồi bên cạnh, hỏi.
"Còn có thể làm gì, vừa mới tiếp nhận công ty, chắc chắn là phải tập thích ứng với hoàn cảnh rồi". Chuyện 'Lạc Hà' trước kia, vtt cũng không có nói với Viên Hi, mà từ khi tách ra lúc đó, vtt cũng chưa từng gặp lại Viên Hàm Vũ, càng không biết hắn đang làm cái gì.
"Thật không, nếu vậy chiều nay ba đến công ty xem nó một chút".
Viên Hi đột nhiên buông tay, làm công ty trên dưới đều không trở tay kịp.
"Viên... Viên tổng!". Thư ký nhìn Viên Hi, giọng có chút run.
"Dẫn tôi đến văn phòng Tổng giám đốc". Không nói lời vô nghĩa, ông ta trực tiếp đi vào văn phòng của Viên Hàm Vũ.
"Cậu tiếp tục sửa chỗ này, trước khi tan làm phải đưa lại cho tôi xem". Viên Hàm Vũ ngồi trong văn phòng, vừa trả lại một bản dự thảo. Nhìn thấy Viên Hi đột nhiên vào cửa, hắn cũng bị hoảng sợ.
"Con cứ tiếp tục, không cần để ý đến ba". Vốn dĩ chỉ lo lắng Viên Hàm Vũ sẽ không làm việc đàng hoàng, không nghĩ tới đứa nhỏ nọ lại thành thật ngốc ở công ty như vậy.
Viên Hàm Vũ gật gật đầu, tiếp tục tập trung xem tài liệu.
Hiện tại toàn bộ thị trường đều có chút đình trệ, nếu liên tục phát triển sản nghiệp này, sự sáng tạo chắc chắn không thể thiếu. Chẳng qua tinh lực của Viên Hi không tập trung nhiều vào điểm này, tuy rằng mở ra công ty, nhưng dùng người lại thiếu càng thêm thiếu, đây cũng là điểm làm Viên Hàm Vũ mới vừa tiếp nhận vô cùng đau đầu.
"Hôm qua bảo cậu đăng thông báo, kết quả như thế nào rồi?". Viên Hàm Vũ ngẩng đầu nhìn về phía thư ký.
"Đã thông báo rồi, hôm nay có mấy người tới tham gia phỏng vấn, bất quá đều chẳng ra gì".
"Con đang tuyển người sao?". Viên Hi ngồi ở một bên hỏi: "Nhân sự công ty không đủ sao?"
"Chỉ là vừa đủ". Khóa miệng Viên Hàm Vũ nhếch lên một cái, "Công ty nếu muốn phát triển, chắc chắn không thể thiếu người mới được".
Viên Hi gật gật đầu, ông ta ngày thường cũng không quản lý bên này, có rất nhiều tình huống chính ông cũng không rõ ràng lắm.
"Lại tiếp tục phát thông báo tuyển dụng. Nếu có người thông qua thì bảo người đó lên gặp tôi, tôi trực tiếp phỏng vấn".
Viên Hi ngồi trên sô pha, nhịn không được cảm thán con trai mình rốt cuộc cũng trưởng thành rồi. Quả nhiên đi ra ngoài học hỏi người ta, kiến thức và cách nhìn đối với một việc đều có sự thay đổi rất lớn.
"Ba phải đi sao?". Dư quang liếc thấy Viên Hi đứng lên, Viên Hàm Vũ ngẩng đầu hỏi: "Giữa trưa lại ăn một bữa cơm đi! Con nói thư ký đi chuẩn bị".
"Không cần đâu, dì con ở nhà nấu cơm rồi". Đối với Viên Hàm Vũ, trong lòng Viên Hi vẫn có chút hổ thẹn, rốt cuộc năm đó vẫn không quá coi trọng đứa nhỏ này. Mà hiện giờ bộ dáng của Viên Hàm Vũ lại làm ông hết sức yên tâm. "Con làm việc đi". Vốn định nói vài câu cổ vũ, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, lời nói đến bên miệng cũng không nói ra được.
"Vậy ba đợi một chút". Viên Hàm Vũ nhìn bóng dáng quen thuộc kia, trong nháy mắt có chút hoảng hốt. Năm đó hay là bây giờ, Hoàng đế đều không có cơ hội tận mắt nhìn thấy mình xử lý chính vụ.
......
"Có chuyện gì vậy?". Tài xế đang lái xe thì phanh gấp một cái, Viên Hàm Vũ đang xem tài liệu không để ý, thân mình đột nhiên nhào về phía trước.
"Vừa rồi tên phòng viên kia đột nhiên lao tới, thiếu chút nữa đụng phải, giờ không có việc gì rồi!". Thư ký ngồi ở ghế phó lái cũng bị hoảng sợ, sau khi phục hồi lại tinh thần mới để ý thấy bên ngoài lại tập trung rất nhiều phóng viên.
Viên Hàm Vũ tự nhiên cũng thấy người, mọi người tựa như đều hướng về tòa nhà trước mặt.
"Ai, Ngô tổng ra tới!". Trong đám người không biết ai hô to một tiếng, các phóng viên lập tức vậy tới.
Viên Hàm Vũ cau mày: "Đây là công ty nào vậy?"
"Đông