"Bị điên à!"
Viên Hàm Vũ tự cho là thâm tình mở lời nói, chỉ đối lấy một cái xem thường của Nhạc Tuyên.
"Nhớ báo cho người nhà, tiền viện phí tôi tạm ứng". Gỡ tay Viên Hàm Vũ ra, Nhạc Tuyên không quên dặn dò trợ lý.
Viên Hàm Vũ bị quăng một bên, híp mắt lại còn một đường, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
Đối đãi với một ngoại nhân còn tốt hơn nhiều so với trẫm như vậy!
"Người nhà đã trên đường, lập tức đến ngay".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, cất bước định đi ra ngoài, một bàn tay từ phía sau đưa ra, túm người kéo vào trong lồng ngực.
Không biết khi nào, Viên Hàm Vũ đã dựa vào một chân không bị thương của hắn mà đứng lên.
"Ngươi vừa rồi không nghe được lời trẫm nói sao!" Đôi mắt ưng như mắt người chết nhìn chằm chằm Nhạc Tuyên đang trong ngực mình, mày nhăn lại biểu hiện rõ ràng rằng nội tâm người này đang bất mãn đến cực độ.
"Buông ra!" Tay Nhạc Tuyên bị Viên Hàm Vũ hung hăng túm chặt, vô luận giãy giụa như thế nào đều không thoát ra được. Nhạc Tuyên ngẩng đầu, lạnh lùng đối diện với cặp mắt kia: "Anh cho rằng anh là ai, buông ra!"
Trợ lý ở một bên gấp gáp chạy đến, lại không thể chen vào lọt được một tay.
"Ngươi cho rằng lúc này ta còn sẽ thả cho ngươi rời đi sao!" Viên Hàm Vũ cúi đầu, kề sát vào tai Nhạc Tuyên. Giọng nói hơi mang chút khàn khàn chui vào, làm Nhạc Tuyên không khỏi tê rần cả người: "Bây giờ là ngươi nợ ta".
Tư thế hai người vô cùng ái muội, ánh mắt giao nhau tựa như có thể nhìn thấy cả điện quang hỏa thạch.
Viên Hàm Vũ buông tay đang túm quần áo của Nhạc Tuyên ra, thuận tay vuốt vuốt lại nếp nhăn trên đó. Nhạc Tuyên cau mày, nhìn Viên Hàm Vũ bằng ánh mắt phức tạp.
Người này thật sự rất kỳ quái.
"Nhạc tổng!"
Viên Hàm Vũ đã ngồi lại trên xe lăn, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, một tay chống đầu, bộ dáng cười như không cười, nhìn chằm chằm đến mức Nhạc Tuyên chợt lạnh cả sống lưng.
Nhạc Tuyên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Viên Hàm Vũ một cái rồi hùng hổ rời khỏi bệnh viện.
Tuy rằng hơi có chút quá phận, bất quá ai kêu hắn không nhớ mình là ai chứ!
Viên Hàm Vũ trên mặt mang theo ý cười, nghiền ngẫm nhìn Nhạc Tuyên đang nổi giận đùng đùng đi ra cửa.
Nhạc Tuyên chân trước vừa đi, sau lưng đã có một người phụ nữ mặc váy dài đỏ rực, thở hồng hộc vọt vào bệnh viện.
Lâm Mật vừa vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy Viên Hàm Vũ đang ngồi trên xe lăn.
"Tiểu Vũ!". Bà bước nhanh đến bên cạnh Viên Hàm Vũ, nhìn trên người hắn băng bó mấy chỗ, đôi mắt nhanh chóng đỏ ửng lên.
Bà bắt lấy tay Viên Hàm Vũ, hận không thể đem xem xét kỹ càng người này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Viên Hàm Vũ từ lúc người phụ nữ này bước vào cửa, đã thấy cả người không thoải mái.
Nếu nói chỉ có một người giống một người thì có lẽ là trùng hợp, nhưng khi hắn nhìn đến người phụ nữ trang phục đỏ chói kia đang lôi kéo mình, giống như đúc với Thái Hậu năm đó, mới phát hiện ra mọi chuyện hình như không đơn giản như hắn tưởng tượng.
"Tiểu Vũ, con làm sao vậy. Trong người chỗ nào không thoải mái sao?" Người phụ nữ kia bùm bùm hỏi Viên Hàm Vũ một đống vấn đề, nhưng đối phương lại một chút phản ứng cũng không có.
"Trời ạ, con đây là bị tông vào đầu làm choáng váng sao? Tài xế đâu?". Phát hiện Viên Hàm Vũ vẫn gắt gao nhìn chằm chằm mình, trong đáy lòng Lâm Mật có chút hoảng hốt.
"Bà Lâm!" Trợ lý đánh gãy thế giới hai người, đưa danh thiếp của Nhạc Tuyên tới. "Đây là danh thiếp của Nhạc tổng của chúng tôi, chuyện lần này......"
"Kẻ có tiền thì ghê gớm lắm sao! Kẻ có tiền thì có thể tùy tiện đụng người khác rồi bỏ chạy sao?" Còn chưa cầm lấy danh thiếp mà trợ lý đưa, Lâm Mật đã trực tiếp mắng một hồi.
Đến lúc thấy rõ cái tên trên danh thiếp, Lâm Mật đã hối hận mình vừa rồi quá lanh mồm lanh miệng nói mấy lời đó.
"Nhạc Tuyên!?". Bà không thể tin vào hai mắt của mình, thấp giọng nhắc tới nhắc lui mãi cái tên này.
Viên Hàm Vũ cau mày, rõ ràng đối với phản ứng của Lâm Mật cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
"Ý của Nhạc tổng chúng tôi là lệnh công tử ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, mọi chi phí phát sinh đều do ngài ấy chi trả. Bà Lâm, ý của bà như thế nào?" Trợ lý mặt run tẩy một chút, theo lời Nhạc Tuyên truyền đạt lại.
"Ta không đồng ý".
Lâm Mật vừa định gật đầu, giọng Viên Hàm Vũ từ phía sau đã truyền đến.
Trợ lý nhíu nhíu mày, người này thật đúng là không phải loại người đèn cạn dầu mà!
"Ta còn bị thương. Tuy rằng không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng nói như thế nào thì Nhạc tổng của mấy người cũng phải mỗi ngày tới thăm hỏi, chăm sóc ta một chút!" Khóe miệng Viên Hàm Vũ hơi hơi nhếch lên, trong nụ cười che giấu một chút gian trá!
"Anh!" Trợ lý đối với yêu cầu của Viên Hàm Vũ đưa ra vô cùng bất mãn. Nhưng xem bộ dáng của hắn hiện tại, rõ ràng chính là đang muốn ăn vạ Nhạc tổng của bọn họ!
"Tôi sẽ thương lượng lại với Nhạc tổng, ở đây đông người, trước tiên trở về phòng bệnh đi!". Trợ lý cố nén không phát điên, nhắn tin báo lại với Nhạc Tuyên.
Còn chưa tới phòng bệnh, Nhạc Tuyên đã trả lời. Chỉ có đơn giản một chữ "Được".
"Như thế nào, Nhạc tổng của các ngươi nói như thế nào?" Viên Hàm Vũ cúi đầu đùa bỡn mấy ngón tay, một mảng tóc mái che đậy nửa bên mắt.
Chỉ trong chớp mắt như vậy, Lâm Mật có chút hoảng hốt, cảm thấy người trước mặt này với con trai mình hình như không giống nhau.
Không cẩn thận bị móng tay bấm vào, Viên Hàm Vũ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu, ánh mắt thanh triệt bắn thẳng đến đáy lòng của trợ lý.
Tim đập lỡ một nhịp, trợ lý nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đáp: "Nhạc tổng của chúng tôi nói là có thể".
Cũng không biết Nhạc tổng nghĩ như thế nào mà lại thật sự đồng ý với yêu cầu của người này, rõ ràng là làm khó người ta mà!
"Con ở đây một mình không có việc gì phải không. Mẹ trở về lấy ít đồ dùng cần thiết rồi quay lại đây!". Chờ đến lúc trợ lý rời đi, Lâm Mật lúc này mới ngồi trên giường Viên Hàm Vũ, trong tay vẫn đang túm chặt danh thiếp của Nhạc Tuyên.
"Nhạc Tuyên, là ai?" Đôi mắt liếc qua danh thiếp trong tay Lâm Mật, Viên Hàm Vũ lạnh lùng hỏi.
"Cậu ấy?" Đưa danh thiếp cho Viên Hàm Vũ, Lâm Mật