"Em cảm thấy nơi này như thế nào?". Cũng giống như lần trước, Viên Hàm Vũ đặt hai dĩa ốc sên Pháp, muốn thử xem có thể gợi lại ký ức đã mất đi của Nhạc Tuyên hay không.
"Giống vậy đi". Nhìn thoáng qua một mâm đồ ăn trước mắt, lại nhịn không được nhíu nhíu mày. "Đây là cái gì? Thoạt nhìn không chịu được vậy!!"
"Em nếm thử đi, hương vị cũng không tệ lắm!". Viên Hàm Vũ trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa.
Khóe miệng Nhạc Tuyên hơi hơi câu lên, nhìn một mâm thức ăn trước mặt như lâm đại địch. Giống như hạ một quyết tâm, động thủ cắt một khối nhỏ, bỏ vào trong miệng.
"Thế nào!". Viên Hàm Vũ chăm chú dò hỏi, nhìn biểu tình của Nhạc Tuyên hình như cũng không có gì không đúng.
"Tạm được". Nhạc Tuyên làm bộ nhấm nuốt vài cái, đem thứ trong miệng nuốt xuống.
Biểu tình của Nhạc Tuyên cũng không có quá nhiều biến hóa, vốn còn giấu một tia may mắn, hiện giờ cũng biến mất hầu như không còn.
**
Trong bản tin đang phát, thành viên đội khảo cổ tiến hành khai quật huyệt mộ của Nguyên Ai Đế vô cùng bí mật, mà cảnh sát có thể phát hiện ngôi cổ mộ này chủ yếu là vì nhận được cuộc điện thoại báo từ một người đàn ông xa lạ, đồng thời gửi định vị vị trí cho nhân viên cạnh sát. Bọn họ bắt được mười mấy người trộm mộ, mà trong đó còn có một vài nhân vật lớn.
Lúc thấy tin tức này, Viên Hàm Vũ đang cùng với Nhạc Tuyên ở bên cạnh Nhạc Tu Viễn.
"Em của con bắt đầu làm mấy việc này từ lúc nào chứ!". Nhạc Tu Viễn tức giận đến lông mày đều dựng thẳng, cũng không biết có phải đời trước tạo nghiệt gì hay không, mà đời này một đứa hai đứa đều không thể bớt lo được.
"Không biết, nó làm việc gì có khi nào thông qua con đâu!". Nhạc Tuyên cười lạnh, tựa như đối với chuyện này không để bụng một chút nào.
Tần Thư ở một bên càng khóc đến thương tâm, một là con trai của mình, một người khác là em trai. Chuyện này vừa đổ ra, Tần gia đã xong rồi.
"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc. Cô xem em trai cô, đem con trai cô thành cái dạng gì!". Nhạc Tu Viễn không vui, nhìn thoáng qua hai người ngồi cạnh như không có việc gì, thở dài, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn không ít. "Tiểu Viên a, nhà con không phải có quan hệ với mấy nhân viên chính phủ sao, con nhìn xem có thể không...."
Viên Hàm Vũ đang cùng với Nhạc Tuyên anh đánh em một cái, em chọc anh một chút, đột nhiên giọng nói của Nhạc Tu Viễn xuất hiện, Viên Hàm Vũ cũng ngẩn người. Bất quá ngay sau đó sắc mặt liền trở nên lạnh băng.
"Ba, đây cũng không phải là chuyện nhỏ gì. Trộm cướp văn vật quốc gia chính là tội lớn, con không thể giúp được chuyện này!". Huống chi bọn hắn trộm chính là mộ của tôi nha! Câu cuối cùng này Viên Hàm Vũ cũng không nói ra, chỉ là hò hét trong lòng một chút.
"Ai...". Nhạc Tu Viễn tự nhiên biết chuyện này rất nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không đến nông nỗi phải xuống nước thương lượng với hai người Viên Hàm Vũ như vậy.
Bất quá nếu đã là sự thật, cũng sẽ không xoay chuyển tìm đường sống nữa. Chuyện nên làm thế nào thì bây giờ liền như thế đi.
**
Sau khi ăn xong, Viên Hàm Vũ đành lấy xe đưa Nhạc Tuyên đến bờ biển.
"Tại sao lại đột nhiên lại tới đây?". Hôm nay không phải cuối tuần, người trên bãi biển cũng không tính là nhiều. Mặc cho gió biển thổi đến trên mặt mình, Nhạc Tuyên giang hai tay cảm thụ.
"Mỗi lần anh đều đứng trên này nhìn xuống. Bãi biển này vẫn là lần đầu anh đến". Viên Hàm Vũ tìm một bậc thang ngồi xuống, thuận tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy con đường phía trên, đôi mắt mê ly, dường như có thể thấy phía trên tựa hồ đứng hai người.
"Muốn xuống biển chơi không?". Lông mày Nhạc Tuyên nhướng lên một chút, đôi tay vận sức chờ đứng lên, nhìn về phía Viên Hàm Vũ.
"Được!". Thấy Nhạc Tuyên một bộ hứng thú bừng bừng, trong lòng Viên Hàm Vũ cũng nhộn nhạo lên.
Hai người cởi áo khoác tây trang dày nặng ra ném một bên, xắn tay áo rồi chạy về phía biển.
Tựa như một lần nào đó lúc hai người còn nhỏ chơi đùa rất vui vẻ, hoàng đế đi tuần mang theo hai người đến bờ biển. Mà bọn họ thừa dịp mọi người không chú ý, trộm chạy đến bờ biển chơi đến tối tăm trời đất, cuối cùng vẫn là Hoàng đế phái ra rất nhiều nhân mã mới bắt được hai tên tiểu tử chơi đến mệt mỏi ngủ lăn quay trên cát dậy.
Chỉ chớp mắt, đã qua ngàn năm.
Có lẽ thật sự là trời cao chiếu cố, mới để cho hai người có cơ hội gặp lại nhau một lần nữa.
Chơi mệt nằm trên cát, Viên Hàm Vũ thở hổn hển, nghiêng mặt nhìn người bên cạnh.
"Nhìn cái gì?". Cảm nhận được ánh mắt của Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên quay lại cười cười với anh.
"..... Không có gì". Hóa ra vẫn là không được a!
Lời nói vừa đến bên miệng, rồi lại bị anh nuốt trở vào.
Vốn tưởng rằng chỉ cần tạo ra những việc giống như trước kia thì cho dù đánh mất ký ức, Nhạc Tuyên vẫn là Nhạc Tuyên kia của chính mình. Nhưng chuyện lại không đơn giản như trong tưởng tượng của Viên Hàm Vũ. Khuôn mặt thì giống nhau, nhưng lại có tính cách không giống nhau.
Mỗi khi Viên Hàm Vũ cho rằng mình đã quên, giọng nói lạnh băng kia sẽ lại một lần nữa hiện lên trong trí óc.
"Chúng ta trở về đi!". Từ trên bờ cát bò dậy, Viên Hàm Vũ một mình một người đi về phía phòng tắm nước ngọt.
Nhạc Tuyên ngồi ở phía sau, khóe miệng lại nhịn không được câu lên.
*
"Mau đi tắm đi, đợi lát nữa lại bị cảm lạnh". Vừa mới vào cửa, Nhạc Tuyên đã bị Viên Hàm Vũ đuổi vào phòng tắm.
Ở trong phòng, Viên Hàm Vũ dọn dẹp quần áo bị Nhạc Tuyên quăng đầy trên đất, nhịn không được lắc lắc đầu. Đều là người bao lớn rồi, còn không tự chăm sóc được cho mình.
"Reng reng reng....". Di động Nhạc Tuyên để trong phòng khách lại vang lên, Viên Hàm Vũ đến gần vừa thấy, thế mà lại là trợ lý của Nhạc Tuyên.
Sau khi trở về từ cổ mộ, Nhạc Tuyên không có quay lại công ty. Viên Hàm Vũ đương nhiên biết việc đó, trước kia còn cùng với trợ lý của cậu nói chuyện, tìm một người đáng tin giúp hỗ trợ chăm sóc cho Nhạc Tuyên. Mà cuộc điện thoại này, lại là lần đầu tiên từ lúc đó tới giờ.
Do dự một lát không biết nói thế nào với trợ lý, Viên Hàm Vũ tiếp tục nghe.
"Alo..."
"Nhạc tổng, kế hoạch tối hôm qua anh nói với tôi đã gửi cho bên Đông Khải xem qua, bọn họ cũng đã nói là không thành vấn đề, ngày mai có thể qua ký hợp đồng!". Giọng trợ lý trong điện thoại tràn ngập vui vẻ, căn bản không để ý tới giọng nói của người nghe không phải là Nhạc Tuyên.
Viên Hàm