Giới thiệu vài người?
Viên Hàm Vũ sắc mặt cứng đờ, hai tròng mắt gắt gao nhìn Nhạc Tuyên chằm chằm, sợ chỉ cần mình không lưu ý một cái, người kia liên gật đầu đồng ý.
"Không đi". Nhạc Tuyên kiên quyết cự tuyệt. Viên Hàm Vũ cũng nhẹ nhàng thở dài một hơi.
"Mày! Nếu mày không tới, về sau cũng không cần đến công ty". Nhạc Tu Viễn lại tàn nhẫn nói: "Tối mai 6 giờ, tự mày quyết định".
Nhạc Tuyên cau mày, nghe giọng nói gấp gáp đầu bên kia chợt thấy tâm phiền ý loạn.
"Em trai ngươi giới thiệu người cho ngươi?" Viên Hàm Vũ nhìn Nhạc Tuyên ánh mắt phức tạp, tựa như có ý gì đó được miêu tả sinh động.
"Uhm". Nhạc Tuyên lơ đãng trả lời, trong đầu tự hỏi làm cách nào để đẹp cả đôi đường đây.
"Không được đi". Nhạc Tuyên không chút để ý đến bộ dáng hết sức chói mắt của người kia. Chỉ cần tưởng tượng ngày mai, người kia phải cùng một đám có ý với hắn ở cạnh nhau, trong lòng Viên Hàm Vũ liền không thoải mái.
Liếc Viên Hàm Vũ một cái, Nhạc Tuyên hừ lạnh: "Anh cho là tôi muốn đi sao?"
Hai mắt Viên Hàm Vũ sáng rực lên, nghe Nhạc Tuyên nói tiếp: "Người lớn đều nói như vậy, tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?"
Hiểu rõ trong lòng Nhạc Tuyên cũng không tình nguyện, Viên Hàm Vũ trong lòng như bỏ xuống được gánh nặng.
"Vậy ngươi tính toán như thế nào?" Viên Hàm Vũ hỏi.
"Đi. Nếu là người ta có ý tốt, tôi tại sao lại từ chối chứ!" Trên môi Nhạc Tuyên mang theo chút ý cười, Viên Hàm Vũ nhìn đến mức xuất thần.
......
Chạng vạng hôm sau, Nhạc Tuyên rất đúng giờ có mặt ở nhà cũ Nhạc gia.
"Anh đến rồi!" Nhạc Hàn đứng ở cửa, vừa thấy thân ảnh Nhạc Tuyên, hai mắt liền sáng ngời, bước tới.
Nhạc Tuyên đảo mắt qua, không dừng lại nửa điểm.
Nhạc Tu Viễn và Tần Thư đang ở bên trong đãi khách. Không thể không nói, những người mà Nhạc Hàn mời đến, phần lớn là rất xứng với danh tiếng của Nhạc gia. Nhạc Tu Viễn nhìn những danh môn khuê tú trong đại sảnh, không khỏi thở dài vì con mình một cái.
Nhạc Tu Viễn thừa biết, mấy chuyện như tính hướng sẽ không dễ dàng thay đổi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn một tia chờ mong, nhưng nói chung hi vọng không lớn.
Tần Thư dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nhạc Tu Viễn, an ủi nói: "Nhạc Tuyên chỉ là chưa gặp đúng người. Tôi xem mấy người hôm nay tới đây, ai cũng đều tốt hơn Đỗ Tử Triệt cả!"
Nhạc Tu Viễn hừ lạnh một tiếng nói: "Đều là tốt, chỉ là không biết nó có phúc phận này hay không".
Lời chưa nói xong, đã thấy Nhạc Tuyên đến bên cạnh hai người.
"Ba". Một thân tây trang đen, làm vóc người Nhạc Tuyên càng thêm cao gầy, tóc mái hơi được hất ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng; mặt mày sáng sủa, đôi mắt sáng ẩn chứa ôn nhu vô cùng, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên, không thể không thừa nhận rằng Nhạc Tuyên sinh ra đã có sẵn sự cao quý ưu nhã.
Nhạc Tu Viễn vừa lòng gật gật đầu, vô cùng hài lòng với cách ăn mặc của Nhạc Tuyên hôm nay.
"Bảo Nhạc Hàn đưa mày qua gặp gỡ vài người đi. Nếu vừa ý thì phải nắm chắc cơ hội này!". Nhạc Tu Viễn cười nói.
"Được!" Nhạc Tuyên cười cười, ngoài ý muốn thuận theo lời ông.
Nhạc Hàn nhíu nhíu mày, hôm nay Nhạc Tuyên hình như có chỗ nào không giống với bình thường.
"Vị này chính là Thiệu tổng của tập đoàn Thiệu thị, vị này chính là thiên kim của Thiệu tổng!". Dẫn Nhạc Tuyên đến, Nhạc Hàn vừa giới thiệu, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Nhạc Tuyên bên cạnh.
Dáng vẻ của Nhạc Tuyên lại vô cùng trầm ổn, đối mặt với mấy nhân vật lớn, lời nói cử chỉ đều khéo léo ưu nhã, phát ra mị lực vô hạn của bản thân.
Nhạc Hàn cắn răng chịu đựng, giới thiệu mọi người xong. Mấy cô gái đó nhìn Nhạc Tuyên bằng ánh mắt tựa như con sói đói nhìn thấy bữa tiệc ngon.
Đứng một bên nhìn Nhạc Tuyên bị vây quanh bởi những người có tiếng tăm, Nhạc Hàn trong lòng càng thêm bực bội.
"Ngại quá, công ty có việc gấp, cho tôi mượn Nhạc tổng của mọi người một chút!". Nhạc Hàn cười cười, kéo Nhạc Tuyên ra khỏi đám người, thẳng đến hành lang bên ngoài mới dừng lại.
Nhạc Tuyên rút tay từ trong tay Nhạc Hàn ra, nhìn nó với ánh mắt tràn ngập chán ghét. Nhạc Tuyên xoay người muốn rời đi, lại bị Nhạc Hàn giữ chặt lại, hung hăng đẩy về phía bức tường.
"Mày làm gì vậy?". Nhạc Tuyên híp mắt, lạnh lùng nhìn Nhạc Hàn trước mặt.
"Anh không phải thích đàn ông à, sao vậy, đối với mấy người ngoài đó còn có thế cương sao?" Nhạc Hàn cắn răng, thấp giọng hỏi, trong giọng đầy mùi chua.
Khóe miệng Nhạc Tuyên khẽ câu lên một chút, khoanh tay trước ngực hỏi: "Như thế nào, hóa ra Nhạc nhị thiếu gia chú ý đến chuyện tính hướng của tôi như vậy sao?"
Nhạc Hàn cắn cắn môi, đôi tay ấn lên bức tường phía sau lưng Nhạc Tuyên, hung hăng nói: "Bọn họ có gì tốt, chẳng lẽ anh thích chính là những loại như vậy à?"
"Những người này đều là do nhị thiếu gia cậu mời đến, nói vậy có phải không quá thích hợp hay không?". Nhạc Tuyên không một chút tức giận, vẫn mang khuôn mặt mỉm cười như cũ mà nói.
Nhạc Hàn khinh miệt liếc ra bên ngoài một cái, cười lạnh: "Nghe nói sau khi chia tay Đỗ Tử Triệt, anh lại có người yêu mới? Vẫn là nhặt được trên đường sao?"
Nghe đến tên Đỗ Tử Triệt, sắc mặt Nhạc Tuyên rốt cuộc có một chút biến hóa, một tia chán ghét xẹt qua, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhạc Hàn.
Phát hiện biến hóa, Nhạc Hàn càng thêm đắc ý nói: "Mấy tấm ảnh chụp hôm đó thấy thế nào, có phải là trình độ đẳng cấp thế giới không?"
Nhạc Tuyên ngữ khí lạnh băng, đến ánh mắt nhìn Nhạc Hàn cũng không mang một chút độ ấm: "Tao trước nay chưa từng nghĩ đến mày lại là loại người như thế này".
Lửa giận của Nhạc Hàn nháy mắt bốc lên, ánh mắt đầy hận ý như muốn cắn nuốt Nhạc Tuyên: "Tôi là người như vậy sao? Tôi là cái dạng người gì chẳng lẽ anh hiểu sao?". Nụ cười trên mặt y vô cùng châm chọc, nhưng ngữ khí lại mang theo một chút chua xót.
Nhạc Tuyên nhíu mày: "Nếu không còn chuyện gì, tao cũng không còn gì để nói với mày".
Nhạc Tuyên xoay người rời đi, lại nghe đến giọng của Nhạc Hàn vang lên sau lưng.
"Anh thật sự phải vì một người như Đỗ Tử Triệt mà gay gắt với tôi?". Trong giọng nói của Nhạc Hàn không nghe ra được cảm xúc. "Hắn, đối với anh quan trọng như vậy sao?"
"Hắn là ai?". Không đợi Nhạc Tuyên lên tiếng, một giọng nói khác giận dữ đột nhiên vang lên.
Nhạc Tuyên không nghĩ Viên Hàm Vũ cũng sẽ xuất hiện trong nhà mình. "Sao anh lại tới đây?". Nhạc Tuyên kinh ngạc giương mắt, lại nhìn thấy khuôn mặt Viên Hàm Vũ đầy vẻ phẫn nộ.
"Anh lại là ai?". Người trước mặt làm chuông cảnh báo trong đầu Nhạc Hàn