Trong bất tri bất giác, Nguyễn Tố không ngờ đến, Quý minh Sùng đã xem cô như bánh bao nhu nhược không tiền dễ bị bắt nạt.
Cô có tiền tiết kiệm.
Trong thành phố đi đâu cũng thấy thổ hào, số tiền tiết kiệm đó của cô đích xác là không thấm vào đâu, nhưng cũng đủ cho cuộc sống của cô trôi qua có tư có vị.
Sau khi cô được nhận về nhà, ba Nguyễn mẹ Nguyễn cũng có bù đắp cho cô.
Về phương diện tình cảm không cách gì thân cận, chỉ có thể trên phương diện vật chất mà bù đắp cho cô.
Vốn dĩ phí sinh hoạt thời đại học của cô cũng đều do cô tự kiếm lấy.
Về sau ba Nguyễn mẹ Nguyễn cho cô phí sinh hoạt khiến người phải chậc lưỡi.
Mỗi tháng có mấy vạn.
Cô tiết kiệm quen rồi, không thể sống phung phí, vì thế đều để dành tiết kiệm.
Đợi đến lúc cô tốt nghiệp, cô đã tiết kiệm được số tiền mấy chục vạn.
Sau khi đi làm, ba Nguyễn mẹ Nguyễn vẫn cho cô tiền tiêu vặt.
Cô từ chối không được, nghe lời bạn bè, cũng lười từ chối họ.
Cô không chuyển vào nhà họ Nguyễn sống như bọn họ nghĩ, mà tự mình thuê một căn phòng đơn ở bên ngoài, ít nhất ngày tháng trôi qua cũng yên tĩnh.
Sau này mỗi tháng nhận lương, cô sẽ dành lại một nửa, phần còn lại để chi tiêu.
Cứ như vậy, tiền tiết kiệm của cô cũng dần dần tăng lên.
Khoảng thời gian trước, anh trai Nguyễn Thụ Dương cũng cho cô một khoảng tiền.
Bây giờ, tiền tiết kiệm của cô đã sắp hơn trăm vạn rồi.
Một trăm vạn đối với người khác mà nói, tựa hồ cũng không tính là quá nhiều, nhưng cô đã rất thỏa mãn rồi.
Đương nhiên trong mắt người khác, đại tiểu thư nhà họ Nguyễn như cô mà trong tay chỉ có mấy chục vạn tiền tiết kiệm, hẳn là rất đáng thương.
Quý Minh Sùng muốn mua cổ phiếu, trong tay cô có tiền.
Trong khoảng thời gian này hai người cũng đã bồi dưỡng một chút ăn ý.
Ít nhất dựa vào mắt động nghi, cùng với phương thức anh đoán tôi đoán như vậy, trên cơ bản đã có thể tiến hành giao tiếp sâu hơn một chút.
"Vậy anh muốn mua những cổ phiếu nào?"
"Xem xem." Quý Minh Sùng trả lời như vậy.
Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, đăng nhập vào phần mềm cổ phiếu trên di động.
Cô cũng không hiểu nhiều về cổ phiếu, đối với cổ phiếu cô chỉ là một tay mơ.
"Vậy bắt đầu từ bây giờ, em đọc một loại cổ phiếu, nếu anh cảm thấy được, muốn mua, liền gật gật đầu.
Có được không?"
Quý Minh Sùng có loại cảm giác rất quái dị.
Anh cảm thấy giọng điệu khi Nguyễn Tố nói với anh "có được không", rất giống như đang nói chuyện với Đậu Tương.
Anh giống như đứa trẻ không hiểu chuyện đưa ra yêu cầu vô lý mà cô lại giống một người lớn dễ tính.
"Có được không?"
Quý Minh Sùng bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Cô còn nói để cô làm hộ công cho anh, anh ngược lại nghĩ, so với hộ công, cô càng giống cô giáo ở nhà trẻ hơn.
Trong phòng bệnh ấm áp, Nguyễn Tố đọc tên một vài loại cổ phiếu, cuối cùng Quý Minh Sùng gật đầu chỉ có ba loại.
Nguyễn Tố ghi nhớ tên của ba loại cổ phiếu, lại hỏi anh: "Muốn mua bao nhiêu nào?"
Suy nghĩ của anh tất nhiên là đều mua hết.
Dù sao ba loại này đều là kiếm tiền ổn định không sợ mất tiền.
Nhưng chuyện mà anh biết, Nguyễn Tố cũng không nhất định rõ ràng.
Hơn nữa trong tay cô chắc chắn cũng không có bao nhiêu tiền, nếu như đều đầu tư hết vào, cuộc sống của cô chỉ sợ càng nghèo khó hơn.
"Xem em."
Quý Minh Sùng quyết định vẫn là giao quyền lựa chọn vào tay Nguyễn Tố.
Dù sao kiếm được cũng cho cô.
Nguyễn Tố gật gật đầu: "Vậy được, em không có bao nhiêu tiền, không mua được nhiều, trước mua một ít xem sao."
Cô dự định mua hai mươi vạn cổ phiếu.
Hai mươi vạn này đối với Quý Minh Sùng mà nói, chắc chắn không tính là gì.
Dù sao hạng mục qua tay anh trước đây, anh xào cổ phiếu ít nhất cũng phải đến nghìn vạn đi.
Hai mươi vạn so sánh với nghìn vạn, quả là quá ít rồi.
"Được."
Trong lòng Quý Minh Sùng nghĩ, dù cho cô không mua được nhiều, lấy năng lực của anh, cô ít nhất cũng có thể kiếm được gấp đôi.
Chắc là cũng đủ cho cô mua sắm đồ đạc rồi.
Theo như Quý Minh Sùng thấy, Nguyễn Tố nói không mua được nhiều, chắc là mua một hai vạn tiền vốn.
Có lẽ còn chưa đến một vạn.
Với mức độ này mà nói, Nguyễn Tố đã là quá tín nhiệm Quý Minh Sùng rồi.
Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ căn bản không nghe theo lời Quý Minh Sùng.
Liền tính nghe theo anh mua cổ phiếu, cũng tuyệt đối không mua quá nhiều.
Có lẽ trong tiềm thức, Nguyễn Tố chưa từng nghĩ qua Quý Minh Sùng sẽ thua.
Cô từ trước không hề tiếp xúc qua với anh, nhưng những việc trên tạp chí kia nói đến, cùng với trong miệng mẹ Quý, Đậu Tương thậm chí là ba Nguyễn mẹ Nguyễn đã sớm phát họa ra trong đầu cô một hình tượng thiên tài.
Đến nỗi bất kể anh nói gì, cô cơ hồ đều chưa từng hoài nghi.
Ngày hôm sau, cô mua ba loại cổ phiếu, đầu tư vào hai mươi vạn phí tổn.
Chuyện này cô cũng không nói với ai.
* * *
Chuyện hôm đó Nguyễn Tố đến văn phòng Lâm Hướng Đông náo loạn một trận, dưới sự cố tình giấu giếm của Lâm Hướng Đông, không có được mấy người biết, bao gồm cả Nguyễn Mạn.
Sở dĩ Lâm Hướng Đông có thể ngồi đến vị trí hiện nay, điều này chứng tỏ anh ta tuyệt đối không phải là một người ngu xuẩn.
Vốn dĩ với thủ đoạn của anh ta, anh ta hoàn toàn có thể nghe lén điện thoại của Chương Kiến.
Như vậy chuyện gì đều vừa xem liền hiểu ngay.
Rốt cuộc Chương Kiến tự phát làm những chuyện ngu xuẩn này hay là có người xúi giục sau lưng, anh ta đều có thể biết được.
Nhưng thật sự đến bước này, Lâm Hướng Đông lại không muốn làm nữa.
Trong lòng anh ta mơ hồ suy đoán, nhưng anh ta lại không nguyện ý tin tưởng vào cái suy đoán này.
Bởi vì điều này biểu thị anh ta thích sai người rồi, anh ta dễ dàng bị một người phụ nữ che mắt.
Anh ta không bằng lòng tiếp nhận sự rằng anh ta thất bại trên phương diện tình cảm, càng không bằng lòng tin tưởng mắt nhìn của mình có vấn đề.
Đương nhiên sâu thẳm trong nội tâm, anh ta cũng không muốn buông xuống một đoạn tình cảm như vậy.
Anh ta và Nguyễn Mạn đã ở bên nhau mấy năm rồi, tình cảm cũng không tầm thường.
Vào thời điểm anh ta nghèo túng nhất, chỉ có cô ta ở bên cạnh anh.
Tình cảm như vậy làm sao anh ta có thể dứt bỏ?
Thế là, sau vài ngày yên lặng, chiều hôm nay, anh ta dời lại công việc, để Chương Kiến lái xe đưa anh đến một bệnh viện.
Đây là bệnh viện mẹ Quý ở lại khi bị gãy chân trước đây.
Chương Kiến không rõ lý do, nhưng thân là một tài xế, hắn không biểu đạt ra ngoài miệng sự nghi hoặc của bản thân.
Đợi xe vào đến bãi đỗ xe, Lâm Hướng Đông một bên xuống xe, một bên trầm giọng nói: "Cậu đi cùng với tôi."
"Vâng."
Chương Kiến theo sau Lâm Hướng Đông đi vào bệnh viện.
Bệnh viện này ngay từ đầu Lâm Hướng Đông đã thu xếp ổn thỏa rồi.
Đến trước bàn trực y tá, anh ta liền lấy bệnh án của mẹ Quý lúc đó.
Lâm Hướng Đông còn hỏi ý tá phụ trách mẹ Quý khi đó: "Chân bá mẫu tôi hồi phục ra sao rồi, có để lại di chứng gì không? Người già lớn tuổi rồi, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống.
Vì để chúng tôi không phải lo lắng, chỉ báo chuyện tốt không báo chuyện xấu."
Chương Kiến ở bên cạnh, trong lòng kinh ngạc, giật mình một cái.
Đây là chuyện gì? Lâm tổng làm sao lại đến bệnh viện? Hắn làm sao lại có loại dự cảm không tốt?
Y tá cũng không hoài nghi, dù sao cũng đã chào hỏi trước rồi: "Trước mắt không có di chứng, bà chỉ cần nghỉ dưỡng cho tốt thì không có vấn đề gì nữa."
Lâm Hướng Đông khép lại bệnh án, để cho Chương Kiến thấy được tên người trên bệnh án.
Bây giờ còn cái gì không rõ ràng không? Chương Kiến lập tức ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Lâm Hướng Đông sẽ hỏi về chuyện của mẹ Quý.
Như vậy nghĩ lại, những chuyện mà hắn đã làm, có phải Lâm Hướng Đông đều biết rồi? Bằng không sao lại đặc biệt đưa hắn đến bệnh viện này?
Chuyện chị gái giao cho hắn làm, tự nhiên là làmvở sau lưng mọi người, bởi vì chuyện này..
không thể ra ngoài ánh sáng.
Bất luận ai biết được đều sẽ mắng bọn họ, điểm này trong lòng hắn biết rõ ràng.
Bởi vậy trong quá trình hắn xử lý cũng rất cẩn thận, không ngờ có cẩn thận mấy cũng bị Lâm Hướng Đông phát hiện.
Nghĩ đến thủ đoạn thường ngày của Lâm Hướng Đông, hắn không khỏi mềm nhũn cả chân.
Lâm Hướng Đông thở dài một hơi: "Không có vấn đề gì thì tốt."
Anh ta thật sự là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nếu như mẹ Quý để lại bệnh tật gì, vậy liền phiền toái rồi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Hướng Đông cũng có phản ứng gì với Chương Kiến.
Chỉ là sau khi xuống xe liếc mắt nhìn hắn, ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
Sở dĩ bây giờ anh ta đem việc này tiết lộ cho Chương Kiến, chủ yếu vẫn là muốn xem sẽ có chuyện gì kế tiếp.
Đừng thấy Lâm Hướng Đông là con ngoài giá thú, nhưng anh ta cũng nhận được sự giáo dục cao cấp.
Hơn nữa chịu ảnh hưởng của chủ tịch Lâm, trong lòng anh ta rất xem thường người dùng loại thủ đoạn này.
Hoặc là đừng có giở thủ đoạn, hoặc là giở thủ đọạn đừng để cho người khác nhìn ra.
Đó cũng là một loại bản lĩnh.
Nhưng bây giờ, làm việc ngu xuẩn không lên được mặt bàn, còn bị người khác bắt được nhược điểm, quả là ngu ngốc bẩm sinh.
Nhưng mà Nguyễn Tố nói cũng đúng, nhằm vào ai không được, lại nhằm vào một người già sáu mươi tuổi, phẩm tính cũng quá xuống cấp rồi.
Sau khi nhìn thấy Lâm