Bị lời này của nhẫn nữ điểm tỉnh, nhẫn nam và Quý Minh Sùng hiển nhiên đều mộng bức.
Sau khi nhẫn nam tỉnh hồn lại, cơ hồ tiến vào trạng thái điên cuồng: "Không thể được, anh phản đối cửa hôn sự này!"
Nhẫn nữ cao quý lãnh diễm cười: "Người ta trai tài gái sắc, khi nào đến phiên yêu quái như anh phản đối.
Kỳ thật em cảm thấy bác sĩ Thịnh rất tốt, so với tên chó này tốt hơn nhiều."
Nhẫn nam rất ủy khuất rất khó chịu: "Sao em có thể nói như vậy, chủ nhân rất tốt.."
"Là rất tốt a, sẽ nhận người đàn ông của em gái, em cũng không phải chưa nghe nói qua.
Tên chó này tốt nhất vĩnh viễn nhớ kỹ Tố Tố là em gái của hắn!"
Quý Minh Sùng lại nhìn mẹ anh đối xử nhiệt tình với Thịnh Viễn, chính là nhìn thế nào cũng không làm sao thoải mái được.
Cơm tối xong, anh liền để Thịnh Viễn ra về.
Mẹ anh một đường tiễn Thịnh Viễn tới cửa, sau khi trở về còn nói với anh: "Con làm sao vậy, Thịnh Viễn thật vất vả mới tới nhà một chuyến, sao không giữ nó ở lại chút nữa?"
"Cậu ấy mới đến đây ba ngày trước." Anh không thể không nhắc nhở một câu.
Hơn nữa sáng sớm mai bác sĩ Thịnh còn phải đi làm, phải cứu giúp người bị thương, tối hôm nay đương nhiên phải nghỉ ngơi sớm một chút để dưỡng sức.
Nghĩ đến lời nói của nhẫn nữ, nghĩ đến tác phong làm việc kỳ lạ của mẹ anh, Quý Minh Sùng cảm thấy, anh nhất thiết phải nói chuyện một hồi với mẹ anh, bèn nói: "Mẹ, mẹ đi theo con một chút, con có việc muốn hỏi mẹ."
Nguyễn Tố đang cùng Đậu Tương đọc sách làm bài tập trong phòng, cũng không biết động tĩnh bên này.
Mẹ Quý đi theo Quý Minh Sùng vào phòng.
Sau khi Quý Minh Sùng đóng kỹ cửa, lúc này mới hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ, mẹ hiện tại là có ý gì, chuyện của Thịnh Viễn."
"Con đã nhìn ra rồi?" Mẹ Quý không xác định hỏi: "Có phải Thịnh Viễn nói gì với con không, nó có ý tứ gì với Tố Tố?"
"Không có.
Con không biết, mẹ trả lời vấn đề của con là được rồi."
Mẹ Quý ngồi ở trên ghế, vẻ mặt hài lòng: "Mẹ cảm thấy Thịnh Viễn rất tốt.
Mẹ hỏi qua nó rồi, nó không có bạn gái.
Con ngẫm lại xem, nó phía trên không có trưởng bối có thể nói chuyện, ai kết hôn với nó, đều không cần phải đối mặt với cha mẹ chồng.
Hơn nữa Thịnh Vi cũng là người dễ chung sống, con bé cũng rất tôn kính mẹ.
Nghề nghiệp bác sĩ ổn định, đãi ngộ cũng không tệ.
Thịnh Viễn thì sao, danh nghĩa có xe có nhà, mẹ cũng coi như là nhìn nó lớn lên, đứa nhỏ này nhân phẩm cũng không có gì để chê, là người tốt.
Về phần trưởng bối nhà họ Thịnh, mẹ và bọn họ cũng có giao tình, ông bà cha mẹ của Thịnh Viễn, tình cảm vợ chồng đều rất tốt, cũng chưa từng nghe nói nhà họ Thịnh có chuyện lộn xộn gì.
Gia phong đoan chính, nhân phẩm tốt, tiền đồ cũng không tồi.."
Nghe mẹ anh thao thao bất tuyệt, Quý Minh Sùng trong nháy mắt ý thức được, mẹ anh thật đã già rồi.
Trong trí nhớ, mẹ anh từ trước đến giờ đều sẽ không quản những chuyện vô bổ, dù là chuyện của anh trai anh và chị dâu, bà đều rất ít khi nhúng tay.
Giống như trong phim truyền hình, những người cứ hễ gặp thanh niên chưa lập gia đình liền giới thiệu đối tượng, hận không thể dò nghe sự tình của tổ tông mười tám đời của đối phương.
Mẹ anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Anh nhìn thấy mẹ anh đã có không ít tóc bạc, anh thở dài trong lòng một hơi.
Mẹ Quý còn đang thao thao: "Dù sao bây giờ, liền tạo thêm cho bọn nó nhiều cơ hội chung đụng, nếu hai người thật sự phù hợp, vậy cũng không tồi."
Quý Minh Sùng trong lòng mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không giữ vững tinh thần đến ứng phó, anh cau mày hỏi: "Nguyễn Tố nghĩ như thế nào?"
Anh dừng một chút, lại hỏi: "Cô ấy thích Thịnh Viễn?"
"Mẹ một bên nghe ngóng qua, ấn tượng của con bé với Thịnh Viễn cũng rất tốt, có điều vẫn không có tâm tư trên phương diện kia."
Quý Minh Sùng cũng không có phát giác được, chính mình nghe lời này, uất khí trong lòng tản đi một chút.
"Cô ấy không có tâm tư trên phương diện kia, mẹ lo lắng làm gì?"
Mẹ Quý kinh ngạc nhìn anh một chút: "Con thật sự là hồ đồ rồi đi, con bé và Thịnh Viễn mới gặp qua mấy lần, thật muốn hiện tại liền thích, vậy Tố Tố cũng không phải Tố Tố nữa.
Người trẻ tuổi chẳng lẽ đều là gặp mấy lần trò chuyện mấy lần liền thích rồi? Nếu như bây giờ Thịnh Viễn cũng thích Tố Tố, mẹ đối với người như nó cũng không tín nhiệm đâu."
Gặp mấy lần liền thích, cái thích kia chính là cái gì, là mặt, là bề ngoài.
Gặp sắc khởi ý vừa nghe liền thấy không đứng đắn, không đáng tin cậy.
"Vậy mẹ đây là ý gì?"
Mẹ Quý cười thần bí: "Chính là để bọn nó tiếp xúc nhiều a, hai đứa nó nếu có thể thành, liền có thể thành, nếu là không thể thành, làm bạn bè cũng rất tốt.
Con a, đừng nói trước với Thịnh Viễn, miễn cho nó có gánh nặng, như vậy giao tiếp sẽ mất tự nhiên."
Quý Minh Sùng không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Không được."
"Làm sao?"
"Không thích hợp." Quý Minh Sùng nói: "Không thích hợp."
Mẹ Quý tựa hồ sớm đã liệu tới anh sẽ nói như vậy, khoát tay áo nói: "Con nói không thích hợp cũng không có tác dụng, mẹ nói vun vào cũng không có tác dụng, phải xem hai đứa chúng nó."
Hiện tại mẹ Quý thật sự coi Nguyễn Tố là con gái của mình mà đối đãi, không nhịn được muốn lo lắng cho cô nhiều hơn.
Đương nhiên bà cũng biết, chuyện tình cảm là không cưỡng cầu được, phải xem duyên phận của hai người.
Chỉ là dưới cái nhìn của bà, Thịnh Viễn thật là một đối tượng chất lượng tốt.
Bà tự nhiên mà hy vọng Nguyễn Tố có thể cùng Thịnh Viễn tiếp xúc nhiều một chút, hai người nếu hợp nhau, vậy thì đây là một chuyện tốt.
Không hợp cũng không cần cưỡng cầu, coi như là kết giao thêm một người bạn mà thôi.
Việc này bà cũng nói với con trai một tiếng, không có ý định để Nguyễn Tố và Thịnh Viễn biết.
Sợ biết rồi, giao tiếp với nhau sẽ mất tự nhiên, rất nhiều ưu điểm và khuyết điểm nói không chừng cũng không thấy được.
Quý Minh Sùng: "..."
Suýt chút quên rồi, mẹ anh đã nhận Nguyễn Tố là con gái, mẹ anh năm nay cũng đã sáu mươi, đích xác đã đến tuổi nóng lòng lo cho con gái.
Còn may mẹ anh coi như tự hiểu rõ, không có hồ đồ nhất quyết phải đem hai người này kéo vào cùng một chỗ.
Hiện tại hành vi của mẹ anh chính là..
Chính là gì đây?
Nhẫn nam vẫn đang bất bình lên án: "Đây là đang tự high! Không cho phép ghép couple Tố Tố và Thịnh Viễn, anh cự tuyệt!"
Quý Minh Sùng:.
Đúng, chính là như vậy.
-
Đêm khuya, sau khi mẹ Quý và Đậu Tương đều đã ngủ, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm.
Nguyễn Tố sắp xếp trong sân rất gọn gàng ấm áp, có bàn ghế, cũng có xích đu.
Trên đùi hai người đều che kín tấm chăn, như vậy ngắm sao nói chuyện phiếm cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Quý Minh Sùng nhớ tới lời mẹ anh