Nguyễn Mạn đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh, vai chính không ngừng muốn trọng sinh thay đổi vận mệnh, kết quả mỗi một lần trọng sinh, lại mang đến một kết cục khác.
Lần đầu tiên xem bộ điện ảnh này, cô ta mười mấy tuổi, còn không hiểu hàm nghĩa trong đó, thậm chí còn cảm thấy không thể hiểu được.
Hiện tại cô ta nghĩ lại một lần nữa, rõ ràng là ở trong ngôi nhà ấm áp, rõ ràng trên người còn bọc khăn lông dê, nhưng cô ta chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, thân mình run rẩy không thôi.
Chẳng lẽ là vì cô ta trọng sinh mang đến hiệu ứng bươm bướm, cho nên, Quý Minh Sùng tỉnh lại?
Quý Minh Sùng như thế nào, đó đã không phải là chuyện mà cô ta có thể quan tâm nữa rồi.
Liền tính anh có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó, cô ta cũng không thể hối hận, cũng không có đường sống để cô ta có thể hối hận nữa rồi.
Chuyện hiện tại cô ta có thể làm, nên làm cũng chỉ có ổn định Lâm Hướng Đông, trở thành Lâm thái thái.
Nhưng mà Chu Vũ Lam lại xuất hiện.
Bây giờ Nguyễn Mạn giống như là ruồi nhặng không đầu, cô ta không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, chỉ có thể kinh hoảng thất thố, một bên sợ hãi kết cục đời trước, một bên lại ở sợ hãi đời này sẽ giống như đời trước.
Cuối cùng cô ta miễn cưỡng trấn định, quyết định từng chuyện từng chuyện tới lưu loát rõ ràng, lại nghĩ cách xử lý để trở lại loại kết cục mà cô ta mong muốn.
Chuyện Chu Vũ Lam có thể tạm thời không cần quá sốt ruột.
Cô ta hiểu tính tình Lâm Hướng Đông, anh ta không phải là loại người bắt cá hai tay, trừ phi anh ta cùng cô chia tay, bằng không anh tuyệt đối không thể chủ động đi tiếp cận Chu Vũ Lam.
Bất quá Chu Vũ Lam bên kia vẫn là tìm người đến theo dõi.
Về chuyện Chu Vũ Lam và Lâm Hướng Đông, đời trước cô ta cũng chỉ là nghe người ngoài nhắc tới, trong đó chi tiết cô ta cũng không biết.
Nhưng những tin vịt đó cũng không nhất định là sự thật, nói không chừng là Chu Vũ Lam coi trọng Lâm Hướng Đông, cố ý tìm mọi cách khiến cho anh ta chú ý đến thì sao?
Hôm nay, Nguyễn Mạn trở về Nguyễn gia, muốn thông qua mẹ Nguyễn để tìm hiểu hiện trạng nhà họ Quý bên kia.
Hỏi thăm rõ ràng Quý Minh Sùng đến tột cùng là tỉnh lại khi nào, lại làm sao mà tỉnh lại.
Nào ngờ chờ cô ta tới nhà họ Nguyễn rồi, mẹ Nguyễn vẫn lạnh nhạt với cô ta như cũ.
Lần này thời gian mẹ Nguyễn tức giận thật sự quá dài.
Nếu đặt ở bình thường, Nguyễn Mạn nhất định sẽ nghĩ cách để dỗ dành bà, nhưng gần đây bản thân cô ta đều sứt đầu mẻ trán, một đống chuyện lớn ập đến, cô ta nào còn có tâm tư kia.
Hơn hai mươi năm nay cô ta đã quen với sự sủng ái và bao dung vô điều kiện của mẹ Nguyễn, đối Lâm Hướng Đông cô ta có kiên nhẫn, đối người khác cũng đều có kiên nhẫn, duy độc đối với mẹ Nguyễn là không có.
Cô ta bỏ qua việc trong khoảng thời gian này mẹ Nguyễn đã không tiếp điện thoại của cô ta, cũng nhìn không thấy ánh mắt mẹ Nguyễn mẫu nhìn về phía cô ta đã không có tình yêu như lúc trước, trực tiếp mở miệng hỏi: "Mẹ, con nghe nói Quý Minh Sùng đã tỉnh, đây là chuyện khi nào a, sao mà chẳng có ai nói với con một tiếng?"
Nếu Nguyễn Mạn hỏi về vấn đề khác thì cũng thôi đi, mẹ Nguyễn nhiều nhất cũng chỉ là không phản ứng cô ta, nhưng cô ta lại hỏi chuyện của nhà họ Quý.
Từ ăn tết đến giờ, trong lòng mẹ Nguyễn đều nghẹn một cổ khí, sự tức giận này không phát ra được, tích góp đến bây giờ, giống như là hồng thủy.
Rốt cuộc ngăn không được bà đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Nguyễn Mạn, ngực phập phồng, nắm chặt tay: "Cô quan tâm nhiều như vậy làm cái gì? Lúc trước không phải cô đòi chết đòi sống một hai phải đem hôn ước áp đặt lên Tố Tố sao? Có phải cô nhìn không nổi nó sống tốt, Minh Sùng vừa tỉnh lại, cô liền ba ba lại đây hỏi.
Nếu nó sống suиɠ sướиɠ, cô có phải lại muốn hại nó như trước kia hay không?"
Câu này so với câu kia càng tàn nhẫn hơn chĩa về phía Nguyễn Mạn mà đến.
Nguyễn Mạn đều ngây ngốc người.
Chờ cô ta phản ứng lại được, thân thể so với ý thức càng mau hơn, nước mắt đã tràn mi mà ra, mang theo ủy khuất khóc nức nở nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, sao mẹ có thể hiểu lầm con như vậy?"
"Hiểu lầm?" Mẹ Nguyễn thật sự không thể nhịn được nữa: "Đầu tư chuyện đó liền không nói, tìm người phá hư đèn hành lang có phải cô làm hay không, tìm người đi khiêu khích Quý phu nhân chán ghét Tố Tố có phải cô làm hay không, sao cô có thể ngoan độc như thế! Cô không cần giảo biện nữa, trong tay tôi có video.
Tố Tố đáng thương của tôi bị cô hại thành như vậy, cô đi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô!"
* * *
Nguyễn Mạn khóc lóc, cũng bị mẹ Nguyễn đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn.
Ngồi trên xe, cô ta ghé vào trên tay lái gào khóc.
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ cô ta làm sai chuyện gì, mẹ đều sẽ không trách cô ta, còn che chở cô ta.
Sau lại Nguyễn Tố được nhận về, mẹ vẫn đối tốt với cô ta như vậy, thậm chí so với Nguyễn Tố càng thân mật hơn.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, trên thế giới này, có thể không hề do dự mà giữ lại người yêu thương cô ta, tuyệt đối phải tính đến mẹ Nguyễn.
Hiện tại người vẫn luôn thiên vị cô ta, vậy mà nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Có một khắc, cô ta thật sự hối hận.
Hối hận vạch trần thân thế, hối hận làm cho bọn họ biết, cô ta không phải là con gái thân sinh nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tố ở cửa quán cà phê đụng phải Chu Vũ Lam.
Năm nay mưa mùa xuân tựa hồ rất nhiều.
Chu Vũ Lam đang đứng ở dưới mái hiên quán cà phê, không biết là đang trốn mưa hay là đang ngẩn người.
Hai người đều nhận ra nhau, thật sự là ấn tượng khắc sâu, Chu Vũ Lam cùng cô cười chào hỏi: "Nguyễn tiểu thư, thật ngại quá, cây dù hôm đó quên chưa trả cho cô."
Nguyễn Tố có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô ấy còn nhớ rõ chính mình, liền nhấp môi cười nói: "Không sao, hôm nay vẫn không mang dù sao?"
"Hình như vậy." Chu Vũ Lam lại nhìn về phía cây dù trong tay cô: "Lần trước còn không kịp cảm ơn cô, cô lại đây mua cà phê sao, nếu không tôi mời cô uống?"
Từ khi Quý Minh Sùng khỏe lại về sau, Nguyễn Tố cũng khôi phục tiết tấu sinh hoạt như trước kia, ngày tháng nhàn nhã trôi qua.
Cô thích uống cà phê nơi này, có đôi khi thời gian gấp gáp, liền sẽ đóng gói mang đi, thời gian không gấp, liền sẽ ngồi bên cửa sổ vừa uống cà phê vừa thả lỏng đầu óc.
"Được a." Nguyễn Tố cười gật đầu.
Hai người lựa chọn ngồi trên ghế dài dựa cửa sổ thanh tĩnh.
Chu Vũ Lam cũng gọi một ly cà phê và một đĩa bánh kem nhỏ như Nguyễn Tố.
"Ngày đó kỳ thật là muốn giải thích với cô, có điều tôi thấy cô hình như có việc bận, nên không nói với cô." Chu Vũ Lam dùng cái thìa nhỏ quấy cà phê, nhớ tới cái gì ngẩng đầu cười cười với Nguyễn Tố: "Cô hẳn là còn nhớ rõ cô ở trạm tàu điện ngầm nhặt được một bản thảo thiết kế chứ?"
Nguyễn Tố kinh ngạc: "A, vậy cô là?"
"Đúng vậy, là tôi.
Tôi thấy cô dùng túi văn kiện của trung tâm kiểm tra sức khoẻ để bản thiết kế, nghĩ dứt khoát đi qua cảm tạ cô, cũng coi như là đánh bậy đánh bạ đi, không nghĩ tới thật sự tìm được cô rồi.
Thật sự cảm ơn cô, bản thảo thiết kế đối với tôi mà nói rất quan trọng."
Nguyễn Tố phục hồi tinh thần lại, vội nói: "Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì,