Chu Vũ Lam vẫn còn nhớ chuyện Nguyễn Mạn thuê thám tử theo dõi mình nên khi đi qua tòa cao ốc Lâm Thị, cô bảo tài xế dừng lại.
Sau khi xác minh thân phận, cô đi vào phòng cho khách đợi Lâm Hướng Đông.
Không biết có phải chuyện xảy ra ngày hôm qua đã đả kích anh ta hay không mà một người vốn luôn hăng hái hôm nay lại cực kỳ tiều tụy, thậm chí còn quên cạo râu.
Chu Vũ Lam không có thiện cảm với Lâm Hướng Đông lắm, cô đã nghe Nguyễn Tố kể những chuyện trước kia.
Một người đàn ông khi biết bạn gái mình đối xử ác ý với một bà lão như vậy mà lại xem như không thấy, nói thẳng ra là anh ta không có chuẩn mực đạo đức cơ bản, cho rằng điều đó không ảnh hưởng đến lợi ích và quy chuẩn đạo đức của mình nên cách giải quyết của anh ta là không để bạn gái gây thêm rắc rối cho Nguyễn Tố nữa.
Sao anh ta không nghĩ bạn gái mình làm chuyện đó là tốt ư? Đôi khi làm ngơ và dung túng cũng có thể xem là đồng lõa.
Cho nên bị Nguyễn Mạn tính kế là do anh ta không có mắt nhìn người.
“Giám đốc Lâm, anh biết tại sao tôi lại tới đây không?” Chu Vũ Lam lấy một xấp ảnh trong túi xách ra rồi ném lên bàn, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, “Mặc dù không rõ tại sao bạn gái anh lại thuê người chụp lén tôi và tại sao cô ta tung tin đồn giữa tôi và Tổng giám đốc Quý, tôi cũng chẳng muốn biết cho lắm.
Nhưng có một chuyện tôi vẫn phải nói, một vừa hai phải thôi.
Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này nhưng nếu sau này cô ta vẫn còn làm thế thì đừng trách tôi không nhắc anh trước.”
Có lẽ do nghe mãi thành quen nên khi nghe Chu Vũ Lam kể những gì Nguyễn Mạn đã làm, Lâm Hướng Đông chỉ thấy chết lặng, nội tâm không mảy may dao động.
Mấy năm hẹn hò với Nguyễn Mạn, anh ta cũng trao hết chân tình, đã từng nghĩ một ngày nào đó sẽ cưới cô và che chở cô dưới đôi cánh của mình.
Con người chỉ có một trái tim, có lẽ trong nửa năm qua, anh ta từng hoài nghi Nguyễn Mạn nhưng không đào sâu tìm hiểu, lý do ngoài việc trốn tránh ra, anh ta không hy vọng tình cảm của mình trong mấy năm qua chỉ là trò cười.
Anh ta bị sốc.
Một phần là do người con gái mình yêu bấy lâu lại đeo mặt nạ từ đầu đến cuối, đến lần đầu gặp gỡ cũng là tính toán.
Mặt khác, anh ta hiểu mình bị liên lụy vì cô ta, cha đột nhiên lạnh nhạt thờ ơ không chỉ bởi anh ta không thể hợp tác với Tấn Uyên mà còn vì anh ta không nghe lời cha, đã không biết nhìn người lại còn bị người ta liên lụy.
Lâm Hướng Đông ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Lam đứng trước mặt, thấp giọng nói: “Cô Chu, tôi xin lỗi.
Cô yên tâm đi, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cô.”
Chu Vũ Lam thấy thái độ của anh ta khá chân thành nên thản nhiên đáp: “Hy vọng lời đảm bảo của anh có tác dụng.”
Lâm Hướng Đông cúi đầu, “Xin lỗi, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Chu Vũ Lam chỉ ác cảm với mình Nguyễn Mạn thôi.
Nhìn Lâm Hướng Đông bây giờ, cô không nhịn được nghĩ, một người đàn ông mà không thể xử lý tốt chuyện tình cảm, cô thèm vào nhé!
Cô thà độc thân cả đời chứ nhất quyết không ở bên loại đàn ông này.
Ở chỗ này thêm một giây cũng phí thời gian, Chu Vũ Lam cầm túi xách lên, không thèm nhìn Lâm Hướng Đông mà đi luôn.
Ra khỏi tòa cao ốc Lâm Thị, Chu Vũ Lam lái xe tới đón Nguyễn Tố đi xem phòng.
Trên đường đi, Chu Vũ Lam phàn nàn với Nguyễn Tố: “Trông anh ta tiều tụy như thể bị cả thế giới bỏ rơi vậy á, tớ chỉ muốn nói là đáng đời!”
Nguyễn Tố chỉ cười.
Chu Vũ Lam nói tiếp: “Chỉ cần sáng suốt là hiểu chuyện đèn hành lang và người giúp việc lần trước chắc chắn có liên quan đến Nguyễn Mạn, anh ta thì hay rồi, chứng cứ rành rành ra đó lại không làm gì cả, tớ đến là phục luôn.”
Nguyễn Tố nhẹ giọng đáp: “Ít ra anh ta không để Nguyễn Mạn tới làm phiền tớ nữa.”
“Đó là điều anh ta nên làm.” Chu Vũ Lam nói, “Ngoài cái đó ra anh ta không làm gì cả mặc dù biết bác Quý bị thương, biết điều đó đã gây rắc rối cho cậu.
Tố Tố, cậu tốt bụng quá rồi.”
Nguyễn Tố nhoẻn miệng cười, “Lúc đó — Như vậy là tốt nhất.”
Chu Vũ Lam nghĩ, lúc ấy Quý Minh Sùng chưa tỉnh lại, Nguyễn Mạn có thể dừng tay quả thật chính là một niềm vui bất ngờ đối với nhà họ Quý.
Nhưng cô vẫn thấy buồn thay Nguyễn Tố khi đó, cô mím môi, cười nói: “Cũng may mọi chuyện đã qua rồi.
Dù sao tớ nghĩ sau này cậu sẽ ngày càng tốt hơn, nếu ai dám bắt nạt cậu, Tổng giám đốc Quý sẽ không bao giờ để yên đâu.”
Nguyễn Tố sửng sốt.
Hai người đi đến căn hộ của Chu Vũ Lam.
Căn hộ không lớn lắm, có hai phòng ngủ một phòng khách, được trang hoàng rất ấm cúng và tinh tế, vị trí tốt mà hướng cũng đẹp, hơn nữa khu chung cư này nổi tiếng là có an ninh tốt, không phải ai cũng có thể ra vào tùy ý, luôn có bảo vệ tuần tra 24/24.
Ngày trước Nguyễn Tố sẽ không bao giờ thuê một căn hộ như thế này vì tiền thuê nhà gần bằng tiền lương của cô, nhưng hiện tại cô nghĩ mình nên sống thoải mái hơn chút.
Thuê căn hộ của Chu Vũ Lam có nhiều ưu đãi hơn.
Một là không cần thông qua người môi giới nên không mất phí trung gian, vậy là đã tiết kiệm được một số tiền không nhỏ.
Hai là không cần đặt cọc, có thể trả tiền theo từng tháng.
Ba là tiền thuê nhà được giảm 20% so với giá trên thị trường.
Chu Vũ Lam cũng rất hy vọng Nguyễn Tố sẽ thuê căn hộ của mình, cô không thiếu chút tiền thuê nhà đó nhưng nếu nói cho thuê nhà chắc Nguyễn Tố sẽ dễ chấp nhận hơn.
“Được không?” Chu Vũ Lam kéo cánh tay Nguyễn Tố, cười nói: “Thỉnh thoảng tớ lại đến ở một tối để tâm sự với cậu, cho nên mới giảm 20% cho cậu đấy.”
Cuối cùng Nguyễn Tố cũng đồng ý.
Quả thực căn hộ này rất ổn, không có chỗ nào không vừa lòng.
Quan trọng hơn là khu này rất gần trường tiểu học Đậu Tương sẽ học lên, thỉnh thoảng Đậu Tương có thể chỗ cô ăn cơm.
Rời khỏi căn hộ của Chu Vũ Lam, Nguyễn Tố đi thẳng đến trạm tàu