Đã là chín giờ tối.
Đời này số lần Quý Minh Sùng xúc động rất ít.
Lần này, anh chỉ muốn bằng tốc độ nhanh nhất đến trước mặt Nguyễn Tố.
Về phần muốn nói với cô điều gì, kỳ thật anh vẫn chưa nghĩ ra, nhưng anh chỉ là muốn nhìn thấy cô, muốn cô xuất hiện trước mặt anh.
Anh biết Nguyễn Thụ Dương ở đâu.
Lấy điện thoại di động ra tra vé máy bay một chút, mới phát hiện Dương Phương đang vào mùa bão.
Dự báo thời tiết biểu thị bão sắp tới, vốn dĩ không nhiều chuyến bay càng là hơn phân nửa đã ngừng.
Anh sốt ruột không thôi, động tĩnh thậm chí kinh động đến Tấn Uyên.
Khi Tấn Uyên nghe anh nói muốn đi thành phố Cửu Nam, còn có chút kinh ngạc, trong điện thoại ông nói: "Một nơi ở phía Nam, một nơi ở phía Bắc, vốn dĩ chuyến bay đã ít, lái xe đi phải mười mấy tiếng, cậu chắc chắn bây giờ muốn đi Cửu Nam?"
Quý Minh Sùng năm nay đã hai mươi tám, nhưng tâm thái của anh đã sớm không còn trẻ, chuyện xúc động như tiểu tử mới hai mươi tuổi này, trước kia anh tuyệt đối sẽ không làm.
Nhưng bây giờ, không biết vì sao, anh rất muốn gặp mặt Nguyễn Tố.
Không phải qua điện thoại, không phải qua video, mà là mặt đối mặt.
Thì ra cảm giác mất đi khó chịu như vậy.
"Chắc chắn." Quý Minh Sùng nói: "Tôi cảm thấy" Anh dừng một chút: "Nếu như tôi không đi, sau này tôi sẽ hối hận."
Tấn Uyên không ngờ anh lại dùng từ "Hối hận" này.
Đích thật là có chút nghiêm trọng.
Ô
Đã là chín giờ tối.
Ng ngẫm nghĩ chốc lát nói: "Tôi có máy bay tư nhân, nhưng mà bão sắp tới đây, hơn nữa, tuyến đường bay riêng mà tôi đăng ký không đến Cửu Nam."
Quý Minh Sùng ừ một tiếng: "Tôi đến thành phố khác đi máy bay."
Tấn Uyên kinh ngạc: "Đã trễ thế này, ngày mai xem tình hình thời tiết cũng không muộn a?"
"Có lẽ sẽ trễ." Quý Minh Sùng nói như vậy.
Có lẽ người bên ngoài nhìn vào, chẳng qua là một ngày nửa ngày, có thể sẽ không trễ.
Nhưng anh cảm thấy, đây có lẽ là chuyện phải tranh đoạt từng giây.
Có rất nhiều chuyện, lúc đó không nhiệt tình làm, về sau bình tĩnh lại mới làm, có lẽ hiệu quả sẽ không giống nhau.
Anh không muốn cho mình khoảng trống để hối hận.
Bởi vì vào thời khắc này, tình yêu được đặt lên hàng đầu trong lòng anh.
Anh không dám chắc ngày mai, ngày kia, anh vẫn sẽ có một khắc dũng khí của thiếu niên như bây giờ.
Tấn Uyên trầm giọng nói: "Vậy được rồi, tôi phái xe đưa cậu đến sân bay."
Quý Minh Sùng chân tâm thật ý nói một tiếng cám ơn với ông.
Tấn Uyên cười: "Tôi thật hiếu kỳ chuyện gì khiên cậu nóng vội như vậy."
Quý Minh Sùng hỏi lại: "Ông cảm thấy thế nào?"
"Hoặc là chuyện làm ăn, hoặc là cô gái cậu thích." Tấn Uyên còn nói: "Quý tổng thật không giống sẽ vì chuyện làm ăn mà nóng vội như vậy, vậy hẳn là vế sau.
Sẽ không phải là Nguyễn Tố Nguyễn tiểu thư chứ?"
Quý Minh Sùng không nói gì, nhưng đây đã là thái độ mặc nhận.
Tấn Uyên sáng tỏ: "Thừa dịp bão còn chưa tới, tôi để lái xe tranh thủ thời gian đưa cậu đi.
Có điều vì lý do an toàn, đoán chừng đến bên kia thời gian sẽ muộn một chút."
Quý Minh Sùng gật đầu: "Cái này tôi biết.
Tấn tổng, cám ơn."
Tài xế của Tấn Uyên lái xe tốc độ rất nhanh.
Bầu trời đen nghịt, xe phát thanh đang phát nói khoảng một giờ nữa bão sẽ ập tới.
Tài xế thấy Quý Minh Sùng không ngừng nhìn đồng hồ, vui vẻ dùng tiếng phổ thông không tính là tiêu chuẩn nói với anh: "Quý tiên sinh, tôi đã tính thời gian hết rồi, sẽ không gặp phải bão.
Bây giờ biện pháp an toàn làm rất đến nơi đến chốn.
Cái thời tiết này em trai tôi vì để kịp chở hàng đến bến tàu, bây giờ vẫn đang lái xe hàng."
Quý Minh Sùng cười gật đầu: "Ừm, tôi biết rồi."
-
Nguyễn Tố chỉ ở lại chỗ Nguyễn Thụ Dương một ngày.
Cô cùng Nguyễn Thụ Dương đi xem nhà, khu vực nhà ở tốt, hướng cũng tốt.
Nguyễn Thụ Dương trước đó đã xem kỹ rồi, chỉ là vẫn chưa đưa ra quyết định.
Xế chiều hôm đó, Nguyễn Thụ Dương liền giao tiền đặt cọc, đồng thời, anh cũng mua một căn cho Nguyễn Tố.
Hai căn hộ đều cùng một cái tiểu khu, dự tính một năm sau giao phòng, cùng một tầng lầu, cùng một thiết kế, nhưng không cùng một tòa nhà.
Sau khi giao tiền đặt cọc, Nguyễn Tố liền chuẩn bị xuất phát đến thành phố lân cận.
Cô nhìn công ty của Nguyễn Thụ Dương, biết hết thảy đều đang phát triển thuận lợi.
Nguyễn Thụ Dương rốt cục cũng tìm đúng vị trí sự nghiệp của mình, tinh thần diện mạo tốt hơn trước kia nhiều, điều này khiến cô có thể yên tâm rồi.
Nguyễn Thụ Dương không thích nhắc đến Nguyễn Mạn, đối với người em gái cùng nhau sinh sống hơn hai mươi năm, anh đã từng chút từng chút thu hồi tình cảm của mình.
Tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cũng lo lắng cho cô ta, nhưng đã không muốn làm chuyện gì cho cô ta nữa.
Bất luận là Nguyễn Tố, hay là Nguyễn Thụ Dương, bây giờ chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình.
Nguyễn Thụ Dương lái xe đưa Nguyễn Tố đến ga tàu cao tốc.
Anh vẫn không yên tâm nói: "Hay là, anh mua một cái điện thoại cho em nhé."
Nguyễn Tố lắc đầu, cô chỉ mang một cái balo, một thân nhẹ nhàng: "Không cần đâu, sáng sớm ngày kia em đã về rồi, không cần lãng phí."
Chỗ Nguyễn Thụ Dương ở cách thành phố Cửu Nam cũng không xa lắm, Nguyễn Tố là quá giang xe của chị họ Mã Văn.
Có thể là cô sơ ý chủ quan, cuối cùng lúc xuống xe, điện thoại thế mà rơi trên xe chị họ của Mã Văn.
Đợi khi cô phát hiện, chị họ Mã Văn đã ở trên đường cao tốc.
Vốn chị họ Mã Văn muốn đưa tới cho cô, nhưng cô biết, người ta có việc gấp, ở trên đường cao tốc quay trở lại, phiền phức lại chậm trễ công việc.
Vốn chính là vấn đề của cô, sao lại có ý tứ làm chậm trễ thời gian của người ta được, liền uyển chuyển từ chối.
Cuối cùng chị họ Mã Văn nói, về sau gửi chuyển phát nhanh gửi về cho cô.
Nguyễn Tố phẩy phẩy danh thiếp trong tay, mỉm cười: "Hơn nữa em có danh thiếp của anh, yên tâm đi, có chuyện gì em nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh."
Nguyễn Thụ Dương duỗi tay xoa xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, chăm sóc tốt cho bản thân, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh, không nên tự mình kìm nén buồn bực.
Ở bên đó nếu không vui, tùy thời đều có thể đến tìm anh, anh chăm sóc em."
"Được."
Trong lòng Nguyễn Tố còn rất vui vẻ.
Mặc dù bây giờ cô cũng không tính qua bên này, nhưng nghĩ tới, chính mình có thêm một thành phố để lựa chọn ở lại, không hiểu sao liền có một loại cảm giác không chân thật.
Trước đó cô nghĩ, nếu như cô rời đi, cô hoặc là đến thành phố mà bạn thân nhất của cô ở an cư, hoặc là chọn một thành phố có khí hậu và đời sống người dân thuần phác, nhịp sống cũng không quá nhanh.
Nhân sinh mà, chính là như vậy, nhiều sự lựa chọn cũng là một chuyện vui vẻ.
Chẳng qua cô tạm thời còn không có dự định rời đi.
Dù sao cũng đã nói với Chu Vũ Lam rồi, tiền thuê cũng giao từ sớm, ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ cũng rất vui vẻ.
Nguyễn Tố ở cửa xét vé nhiệt tình vẫy tay tạm biệt với Nguyễn Thụ Dương.
Cô quay người xét vé đi vào, bóng lưng tiêu sái vô cùng.
Nguyễn Thụ Dương cũng dần yên tâm.
Anh có cảm giác, lần gặp mặt này, em gái không giống như trước kia, bất quá là thay đổi tốt.
Quý Minh Sùng gọi cho Nguyễn Tố, đầu kia vậy mà biểu thị điện thoại tắt máy.
Tắt máy?
Anh chỉ chần chờ một chút, liền bấm số Nguyễn Thụ Dương.
Lúc này đã rất muộn.
Nguyễn Thụ Dương còn đang tăng ca, khi nhìn thấy điện thoại hiện thị là Quý Minh Sùng, còn rất kinh ngạc.
Vừa kết nối điện thoại, liền nghe được Quý Minh Sùng hỏi anh: "Thụ Dương, Nguyễn Tố đâu?"
Cho dù ngữ khí lúc này của Quý Minh Sùng tựa hồ rất bình thường, nhưng Nguyễn Thụ Dương vẫn nghe ra được, anh đang rất gấp.
Nguyễn Thụ Dương cũng không khỏi khẩn trương lên, buông văn kiện trong tay xuống, hỏi lại anh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Trong ấn tượng của anh, Quý Minh Sùng vẫn luôn là bộ dáng bình tĩnh, lần này vội vã như vậy..
Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi?
"Điện thoại Nguyễn Tố tắt máy." Quý Minh Sùng miễn cưỡng trấn định lại: "Tôi liên lạc với cô ấy không được."
Nguyễn Thụ Dương ngây người.
Hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Điện thoại di động của con bé rơi trên xe người khác, hẳn là hết pin tự động tắt máy."
Quý Minh Sùng trầm mặc một lát.
Nguyễn Thụ Dương cũng phát giác ra có gì đó không đúng: "Cậu tìm Tố Tố có chuyện gì gấp sao?"
Quý Minh Sùng ừ một tiếng.
"Xế chiều hôm nay con bé vừa đi, tới thành phố lân cận hình như là có chuyện gì đó." Nguyễn Thụ Dương dời ánh mắt, dừng lại trên củ cải nhỏ đặt trên bàn mà Nguyễn Tố đặt mua trên mạng cho anh: "Minh Sùng, cậu.."
Lời còn lại, anh không biết nên nói ra thế nào.
Bất quá anh mẫn cảm phát hiện, Quý Minh Sùng có điểm không đúng.
Quý Minh Sùng nắm chặt điện thoại, xe con đang chạy nhanh trên đường cao tốc.
Buổi tối đó, mọi thứ đều yên tĩnh như vậy.
Thế nhưng tựa như thời tiết của Dương Phương vậy, có lẽ không qua bao lâu, một trận bão tố sắp ập tới.
"Thành phố lân cận, thành phố nào?" Anh hỏi.
Nguyễn Thụ Dương sửng sốt một chút, vẫn là báo địa danh.
Có thể ngữ khí Quý Minh Sùng quá mức ẩn nhẫn cùng kiềm chế, trước khi tắt điện thoại một giây, Nguyễn Thụ Dương nói: "Nếu có việc gấp, có thể đợi Tố Tố liên lạc với tôi, tôi có thể truyền đạt lại."
Quý Minh Sùng nghe tiếng đài phát thanh âm nhạc trong xe, thấp giọng nói: "Tôi không chờ được."
* * *
Con người anh, thực chất đối với chuyện tình cảm cũng không phải coi trọng đến vậy.
Nếu anh để ý nhiều một chút, có lẽ cũng sẽ không xuất hiện cục diện cô thay thế Nguyễn Mạn đến bên cạnh anh.
Trước khi đính hôn, anh thậm chí còn chưa gặp mặt Nguyễn Mạn được mấy lần.
Trong năm năm hôn mê, anh gặp được nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, anh đều không có vì ai mà dừng lại, cũng bởi vì anh vẫn cảm thấy -- tình yêu không quan trọng.
Trước đó do dự bồi hồi, bất quá là cảm thấy, nếu như Nguyễn Tố thật sự cùng dạng người như anh ở bên nhau, anh cũng không chắc chắn có thể cho cô tình cảm cùng cuộc sống mà cô mong muốn.
Anh không nguyện ý vì anh nhất thời hứng khởi, mà đi phá hủy cuộc sống cô thiết kế nên.
Về sau, trước khi đến Dương Phương, anh nhìn như đã hạ quyết tâm, nhưng vẫn cảm thấy "Còn nhiều thời gian", mọi chuyện đều có thể từ từ mà đến.
Cho tới hôm nay gọi điện thoại về nhà, tin tức