Tâm trạng Nguyễn Tố khá tốt.
Khi bước vào thang máy, cô nhìn thấy bản thân phản chiếu lên bức tường kính trong thang máy cùng với nụ cười chưa tan hết trên khóe môi.
Chắc là do hôm nay trời đẹp, cô nghĩ.
Thời gian làm việc lúc nào cũng trôi nhanh hơn, mỗi khi bận rộn, cảm giác vừa mới vào làm đã tan ca rồi.
Thu dọn đồ đạc xong, Nguyễn Tố chuẩn bị đến gặp huấn luyện viên phòng tập quyền anh đã hẹn từ trước.
Kể từ khi Quý Minh Sùng có thể đứng dậy, thời gian riêng của cô cũng nhiều hơn.
Khi rời trung tâm kiểm tra sức khỏe, cô đang nghĩ xem mình nên học thêm thứ gì đó hay không… Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, còn chưa kịp cân nhắc, cô đã thấy Quý Minh Sùng đang đứng dưới gốc cây chờ mình.
Cô không ngờ lúc này anh sẽ đến đón cô.
Giờ cô không ở nhà họ Quý nữa, hai người hoàn toàn không cùng đường.
Có điều ngẫm nghĩ một lúc, cô vẫn đi đến chỗ anh.
Mùa hè nóng thật sự, bây giờ còn chưa tới năm giờ mà nhiệt độ bên ngoài vẫn chưa giảm.
Nguyễn Tố vừa bước ra khỏi phòng điều hòa, đầu ngón tay vẫn còn mang theo hơi mát.
“Anh đi ngang qua ạ?”
Cô hỏi.
Quý Minh Sùng gật đầu, “Ừ, đón em về nhà, thuận đường đi ngang qua.”
Đây là kiểu logic kỳ cục gì vậy?
Nguyễn Tố thoáng ngập ngừng, “Thật ra anh không cần làm vậy đâu, anh cũng bận mà.”
“Không phải ngày nào cũng đưa đón.” Quý Minh Sùng nói, “Đúng lúc nay rảnh, cũng muốn quen đường về nhà em.”
“Giờ em chưa về ngay.” Nguyễn Tố nói, “Em đã hẹn với huấn luyện viên rồi, hôm nay định đi rèn luyện.”
Quý Minh Sùng nâng tay lên nhìn thời gian, “Vậy anh đưa em đi.”
Vài phút sau, Nguyễn Tố lên xe, tài xế vẫn là Vương Kiên.
Thỉnh thoảng Quý Minh Sùng sẽ lái xe, anh đã có bằng lái từ năm 18 tuổi, có điều bây giờ anh không dám tùy tiện ra đường, dù sao cơ thể này đã nằm trên giường quá lâu.
Thân thể anh hồi phục rất nhanh, tỉnh lại chưa đầy một năm đã có thể đi lại như người bình thường đã là may mắn lắm rồi, còn những chuyện khác, thôi chờ khi nào hồi phục hoàn toàn rồi nói sau.
Nguyễn Tố báo một địa chỉ.
Vương Kiên là một tài xế kiêm trợ lý vô cùng xứng chức, vừa lên xe đã tự động đóng tai lại như thể không hề hứng thú với việc riêng của sếp.
Phòng tập quyền anh Nguyễn Tố định đến khá gần đây, giờ cũng không phải giờ cao điểm nên không có gì cản trở.
Chưa đến mười phút xe đã dừng trước cửa tòa nhà.
Nguyễn Tố đeo ba lô rồi xuống xe, sau đó vẫy tay chào tạm biệt Quý Minh Sùng.
Thấy cô đi rồi, Quý Minh Sùng hạ cửa kính xuống nhìn lướt qua tòa nhà trước mặt.
Tòa nhà này rất náo nhiệt, có rất nhiều chỗ ăn và chỗ chơi.
Anh đeo kính vào là có thể nhìn thấy rõ đủ loại biển hiệu bắt mắt bên ngoài tòa nhà.
Hình như tầng một và tầng hai là siêu thị.
Tầng ba là rạp chiếu phim, tầng bốn và tầng năm… hình như là biển hiệu của phòng nhảy và phòng tập yoga.
Cô nói muốn đi rèn luyện? Luyện yoga hay nhảy nhỉ?
Giờ khắc này, Quý Minh Sùng không thể không suy đoán mọi thứ về cô.
…..
Nguyễn Tố bước vào tòa nhà rồi vào thang máy lên tầng năm, đi đến phòng cuối cùng, đó là phòng tập quyền anh.
Cô đã hẹn trước với huấn luyện viên, vừa bước vào đã thấy huấn luyện viên đang chờ ở khu nghỉ ngơi.
Hai người vào phòng thay đồ, Nguyễn Tố vừa thay quần áo vừa nói: “Tôi thấy phòng tập nhảy với phòng yoga đều treo biển hiệu và biển quảng cáo cực to ở bên ngoài mà chẳng nhìn thấy của các cô.”
Huấn luyện viên vui vẻ, “Đang làm rồi, chắc hai ngày nữa sẽ tới, còn to hơn hai nhà kia cơ.”
“Ừm, vậy thì tốt.”
Nguyễn Tố thay đồ thể thao và đeo găng tay vào, sau đó rời khỏi phòng thay đồ theo huấn luyện viên.
Ở một nơi khác, Quý Minh Sùng hẹn Thịnh Viễn ăn cơm.
Anh nghĩ nên giải thích mối quan hệ giữa mình và Nguyễn Tố cho Thịnh Viễn biết.
Một mặt, Thịnh Viễn là bạn thân lâu năm của anh, không nên giấu cậu ấy chuyện quan trọng thế này.
Mặt khác, anh cũng sợ lâu lâu Thịnh Viễn lại nhắc đến chuyện “em gái”.
Thịnh Viễn khá ngạc nhiên, lúc đi đến nhà hàng đã hẹn trước với Quý Minh Sùng, anh còn nói đùa: “Đã bao nhiêu năm rồi không thấy cậu nghiêm túc hẹn tớ ra ngoài ăn, có chuyện tốt gì à?”
“Chuyện tốt thì chưa đến.” Quý Minh Sùng đưa menu cho Thịnh Viễn, giọng điệu thản nhiên, “Nhưng có một việc muốn thông báo cho cậu biết.”
Thịnh Viễn: “Việc gì? Sao trịnh trọng thế.”
Quý Minh Sùng nói: “Là bạn thân, tớ có thể mua một đoạn ký ức của cậu được không? Cậu tự ra giá.”
“?” Thịnh Viễn đang lau tay bằng khăn ấm, nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi này thì nhìn anh đầy nghi hoặc, “Ra giá gì? Ký ức nào?”
“Mấy tháng trước, mẹ tớ mời cậu và nhà bà Vương tới ăn cơm, cậu quên chuyện lần đó đi.”
Thịnh Viễn nhớ lại, “Cậu đang nói…” Anh thoáng cau mày, sau đó lại giãn ra, hiển nhiên đã nhớ ra, “Nhận…”
Quý Minh Sùng không muốn nghe đến chuyện nhận thân và hai chữ em gái này nữa.
Không đợi Thịnh Viễn nói ra, anh gật đầu ngay tắp lự, “Đúng, chính là lần đó.”
Tốc độ nói của anh nhanh hơn nhiều.
“Không hiểu cậu đang nói gì, sao phải quên lần đó?” Thịnh Viễn nhìn nét mặt nghiêm túc của Quý Minh Sùng, chẳng hiểu mô tê gì.
Chợt nhớ đến Nguyễn Tố, nét mặt anh cũng dần nghiêm túc hơn, cuối cùng cẩn thận hỏi lại: “Ý tớ hiểu có phải ý đó không?”
Quý Minh Sùng vuốt cằm, “Nếu ý cậu nói là ý đó thì đúng.”
Nhân viên mang trà lên, vô tình nghe thấy một đoạn đối thoại giữa hai người đàn ông, động tác chậm mất nửa nhịp.
Ý gì là ý gì cơ?
Quý Minh Sùng đưa mắt nhìn nhân viên, người nọ vội đặt chén và ấm trà xuống rồi bước đi.
Thịnh Viễn: “…………”
Quý Minh Sùng hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Thịnh Viễn: “Hai chữ.”
“Đừng nói nữa.” Quý Minh Sùng nhìn anh, “Quên chuyện ngày hôm đó đi được không, A Viễn?”
Một tiếng “A Viễn” bất thình lình khiến Thịnh Viễn rùng hết cả mình.
Quý Minh Sùng rất ít khi gọi anh như thế, lần cuối cùng gọi A Viễn chắc là hồi 10 tuổi, lần đó là do có việc cần anh giúp.
Tóm lại, trong ký ức của Thịnh Viễn, mỗi lần Quý Minh Sùng gọi như thế là y rằng không có chuyện gì tốt.
“A Viễn” cũng gọi rồi, còn có thể nói “Không” à?”
Thịnh Viễn thở dài, “Được thì được, nhưng cậu định làm thật ư? Sao trước đó chưa từng thấy cậu nhắc đến?”
Quý