Chủ tịch Lâm đã nói nhà họ Lâm sẽ cho nhà họ Quý một câu trả lời, đó không phải lời nói suông mà phải trả bằng hành động thực tế.
Ngày hôm sau ông tự mình tới nhà giải thích.
Năm nay Chủ tịch Lâm đã hơn sáu mươi, thời trẻ đã từng nếm đủ khó khăn nhưng đến cái tuổi này rồi vẫn còn phải vác mặt già tới xin mẹ Quý tha thứ cho đứa con trai mắc sai lầm, ông tức đến nỗi tăng huyết áp.
Con trai lớn Lâm Khải Việt của ông giả vờ không hiểu, càu nhàu mãi: “Ba, ba cũng thật là, loại chuyện này cũng cần ba đích thân ra mặt, cứ bảo Hướng Đông đến nhà nhận lỗi là được rồi.
Quy mô công ty Quý Minh Sùng không lớn, chúng ta đâu cần hao hết tâm tư như thế.”
Lâm Khải Việt cố tình nói như thế.
Anh ta lớn hơn Quý Minh Sùng mấy tuổi nhưng trước kia từng giao lưu với nhau, anh ta biết Quý Minh Sùng không phải vật trong ao, dù bây giờ còn chưa hoàn toàn Đông Sơn tái khởi nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ quay lại đỉnh cao ngày trước, thậm chí còn cao hơn.
Anh ta chỉ muốn chọc thêm một nhát dao vào lòng người cha bất công của mình.
Quả nhiên Chủ tịch Lâm nghe thấy vậy thì còn tức hơn, nhưng ông không tức Lâm Khải Việt, “Anh thì biết gì, giờ công ty nhà ta mạnh hơn công ty cậu ấy nhưng năm năm nữa, mười năm nữa thì sao? Làm người phải đi một bước tính mười bước.
Hôm nay tôi cược cái mặt mo này vì không muốn kết thù với Quý Minh Sùng, sau này anh cũng bớt một vật cản.”
Lâm Khải Việt ngoài mặt là cảm động, tỏ vẻ “Ba đối xử với con tốt quá” nhưng thực ra trong lòng chẳng mảy may xúc động.
Anh ta có thể tưởng tượng ra cảnh cha mình cũng từng nói như thế với Lâm Hướng Đông.
Nhưng những gì Chủ tịch Lâm vừa nói đều là thật lòng, ông không suy nghĩ vì Lâm Hướng Đông, đương nhiên cũng không phải vì Lâm Khải Việt, ông chỉ nghĩ đến tương lai của công ty.
Thái độ của Quý Minh Sùng rất rõ ràng, nếu như câu trả lời của nhà họ Lâm không khiến Quý Minh Sùng vừa lòng thì chuyện lần này sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chủ tịch Lâm không định tới một mình mà còn muốn dẫn Lâm Hướng Đông theo.
Cùng lúc đó, Lâm Hướng Đông đang ở căn hộ của Nguyễn Mạn, căn hộ này do anh ta đứng tên, đã lâu rồi anh ta không tới đây.
Khi gặp lại, hai người đã không còn mặn nồng như ngày xưa, Lâm Hướng Đông cũng không buồn liếc mắt nhìn cô ta nhiều thêm một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ hỏi cô một lần duy nhất, tốt nhất cô nên nói thật.
Ngày hôm qua Nguyễn Tố bị xe máy đâm, hung thủ đâm xong bỏ chạy, việc này có liên quan đến cô không?”
Nguyễn Mạn mang thai cũng chẳng sung sướng gì, thời gian này cô ta bị ốm nghén, người cũng hốc hác tiều tụy, sắc mặt tái nhợt.
Lâm Hướng Đông tới đây, cô ta còn tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý, không ngờ thái độ của anh vẫn lãnh đạm như thế.
Một cơn buồn nôn ập đến, cô ta cố nhịn xuống.
Đứa bé này do cô ta tính kế mới có.
Trước đó lúc nghe thấy cái tên Chu Vũ Lam, cô ta sợ phát hoảng, thừa dịp đến kỳ rụng trứng, cô ta đã sử dụng vài thủ đoạn nhỏ.
Vào cái ngày Lâm Hướng Đông nói chia tay, cô ta phát hiện mình mang thai, chẳng phải ông trời cũng đang giúp cô ta đó sao? Nguyễn Mạn nghĩ có đứa bé này, một ngày nào đó Lâm Hướng Đông sẽ quay đầu lại, một lần nữa về bên cô ta, dù sao bọn họ đã yêu nhau lâu như vậy, tình cảm đều là thật.
“Em không có!” Hốc mắt Nguyễn Mạn ửng đỏ, cô ta muốn nắm tay Lâm Hướng Đông nhưng anh đã tránh được, cô ta nghẹn ngào nói: “Em gây rắc rối cho cô ta làm gì! Anh xem em bây giờ làm gì còn sức quan tâm người khác? Hướng Đông, anh không biết đứa bé này…”
Cô ta còn chưa nói xong, Lâm Hướng Đông đã ngắt lời, “Tốt nhất cô nên nói thật, mà tốt nhất chuyện này không liên quan gì đến cô, nếu không không ai cứu nổi cô đâu.”
Trước đó Lâm Hướng Đông đã cho Nguyễn Mạn lựa chọn.
Nếu như Nguyễn Mạn đồng ý bỏ đứa bé này, Lâm Hướng Đông sẽ bồi thường tài chính cho cô ta trong khả năng của mình, bao gồm bất động sản và một khoản tiền, từ nay về sau mỗi người một nơi, không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa, nhưng cô ta không muốn.
Sau chuyện này, Lâm Hướng Đông mới hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Nguyễn Mạn, biết đời này mình sẽ bị cô ta quấn lấy không buông.
Lâm Hướng Đông không khỏi tự hỏi, rốt cuộc anh ta đã tạo cái nghiệt gì mà bị Nguyễn Mạn nhìn trúng.
Anh ta không muốn ở lại với Nguyễn Mạn thêm một giây một phút nào nữa, lập tức đứng dậy muốn rời đi.
Nguyễn Mạn tiến lên giữ Lâm Hướng Đông lại, mắt đẫm lệ hỏi: “Hướng Đông, con biết động này, anh có muốn sờ con không? Con ngoan lắm…”
Lâm Hướng Đông hất ra, nhìn cô ta bằng ánh mắt chán ghét, cuối cùng bỏ lại một câu rồi đi luôn.
“Cô tự lo thân mình đi.”
Nguyễn Mạn ngã ngồi xuống sô pha, bật khóc.
Cô ta không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, vì sao mẹ muốn cắt đứt quan hệ với mình, vì sao Lâm Hướng Đông không cần mình nữa.
Nếu sớm biết như thế, cô ta còn sống lại làm gì! Đương lúc khó chịu, Nguyễn Mạn cảm nhận được đứa bé trong bụng động đậy, cô ta cúi cầu đưa tay sờ.
Không, cô ta không được nhận thua, nhất định Hướng Đông sẽ trở thành Chủ tịch Lâm Thị, đến lúc đó đứa bé này được sinh ra, chẳng lẽ anh sẽ cứng rắn đến nỗi không chấp nhận con ruột mình ư? Cô ta còn cơ hội, còn cơ hội trở thành bà Lâm.
***
Mẹ Quý đi chợ.
Trải qua mấy năm nay, bà đã sớm không còn là bà Quý năm nào, bà có thể chọn được xương heo loại ngon, còn biết lớn tiếng mặc cả với người bán hàng.
Sau khi mua được xương ngon rồi đến cửa hàng mua ít hoa quả tươi, bà về nhà hỏi bà Vương cách nấu sau đó mới bắt đầu hầm canh.
Bà đứng một bên canh lửa, lúc nào cũng chú ý.
Giờ đã vào hè, trong bếp vốn nóng nực, bà lại phải canh bếp nên chẳng bao lâu sau lưng đã đẫm mồ hôi, song bà chẳng thèm để ý.
Trong bệnh viện, sau khi giải quyết công việc xong, Quý Minh Sùng thấy Nguyễn Tố buồn chán xem TV, lòng chợt rung động.
Anh biết trong bệnh viện có tạp chí nên đứng dậy tìm một tờ báo khá dày trên bàn.
Một lần nữa quay lại giường bệnh, anh cười nói: “Có thấy chán không? Hay là anh đọc tin tức trên báo cho em nghe nhé?”
Nhìn thấy báo, anh lập tức nhớ đến chuyện ngày trước, lúc ấy anh cũng