Quý Minh Sùng không ngờ đi tập luyện của Nguyễn Tố không phải tập nhảy hay yoga mà là quyền anh.
Anh ngồi trong văn phòng, đưa tay nhéo sống mũi, mỗi khi anh nghĩ mình đã hiểu được cô thì lại bị vả mặt.
Khoảng cách để hiểu cô còn rất dài.
Ngày ấy anh thấy bảng hiệu ngoài tòa nhà chỉ có ghi phòng tập nhảy với yoga nên mới nghĩ chắc cô sẽ chọn một trong số đó.
Nhưng giờ nghĩ lại, dù lúc ấy trên bảng quảng cáo có ghi cả phòng tập quyền anh thì anh cũng sẽ loại trừ theo bản năng.
Bởi vì trông Nguyễn Tố không giống người sẽ học đánh quyền.
Quý Minh Sùng không khỏi ngẫm lại: Hiểu biết của anh về cô vẫn còn hạn hẹp lắm.
Mùa hè trời tối muộn.
Bảy giờ tối, trời còn chưa tối hẳn.
Ăn cơm tối xong, Nguyễn Tố ngồi trên xe lăn, cùng Quý Minh Sùng đưa Đậu Tương đến chỗ bể bơi trong tiểu khu.
Mẹ Quý thì ở nhà thu và gấp quần áo.
Quý Minh Sùng đẩy xe giúp Nguyễn Tố, Đậu Tương chạy lăng xăng đằng trước, nó là đứa một phút cũng không chịu đứng yên, hễ nghĩ đến bơi là khuôn mặt rám nắng lại đỏ lên.
Mùa hè mặc quần áo cộc tay, Nguyễn Tố tĩnh dưỡng ở nhà, vì thuận tiện nên cũng không mặc váy, chỉ mặc quần áo ở nhà đơn giản.
Mùa hè quá nóng, cô buộc tóc đuôi ngựa, trông giống như sinh viên chưa tốt nghiệp.
Đương nhiên Quý Minh Sùng đã nhìn thấy chiếc đồng hồ màu hồng nhạt trên cổ tay cô.
Nếu anh nhớ không lầm đây là chiếc đồng hồ hôm qua mẹ anh cầm đi, sao giờ đang nằm yên vị trên cổ tay trắng ngần của Nguyễn Tố nhỉ?
Nhưng nghĩ đến sự thiên vị của mẹ dành cho Nguyễn Tố, anh có thể hiểu được.
Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm cổ tay mình, cô giơ tay lên huơ huơ, “Đẹp không? Mẹ tặng em đó.”
Cô chưa thể thay đổi được cách xưng hô nên vẫn gọi mẹ Quý là mẹ.
Quý Minh Sùng khẽ ừ, không nói cái này là mẹ lấy từ chỗ mình, “Em đeo rất hợp.”
Làn da cô vốn trắng, đeo chiếc đồng hồ màu hồng nhạt trên tay quả thực rất đẹp.
Đậu Tương đã sớm thay quần bơi, đeo kính và mũ bơi, nhanh chóng nhảy xuống bể.
Trẻ con đứa nào cũng thích nghịch nước, ở vùng nước nông này đa phần đều là bọn nhỏ sàn sàn tuổi Đậu Tương.
Quý Minh Sùng vừa nhìn theo Đậu Tương vừa hỏi cô, “Huấn luyện viên của em dạy em gì thế?”
Nguyễn Tố đang xịt thuốc muỗi vào mắt cá chân, cô ngồi thẳng dậy, đáp: “Quyền anh ạ.”
Giọng điệu của cô rất thản nhiên.
Theo động tác của Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của cô, anh cảm thấy một bàn tay của mình cũng có thể ôm trọn mắt cá chân của cô, “Cũng tốt.”
Nguyễn Tố nghe thấy vậy thì bật cười.
Rốt cuộc cười vì điều gì thì cô cũng không rõ, chẳng qua gần đây số lần cô nhìn Quý Minh Sùng rồi cười đã trở nên nhiều hơn.
Cô muốn kiềm chế nụ cười, hạ khóe môi xuống.
Nguyễn Tố chỉ bị rạn xương, ở nhà nghỉ ngơi khoảng mười ngày rồi lại tới bệnh viện kiểm tra lại, sau khi xác định không còn vấn đề gì, cô nhắn với sếp trả lại nghỉ phép rồi chuẩn bị đi làm.
Mỗi mùa tốt nghiệp đều là mùa thịnh vượng của trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Khi cô đi làm, Củng Dương đã nghỉ việc.
Kể từ ngày đó, cô không còn nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon, sáng vui vẻ của Củng Dương nữa.
Hôm nay cô lao công của trung tâm nhặt được một chú cún con trong bụi cỏ.
Cún con rất nhỏ, đôi mắt ướt dầm dề, tiếng kêu cũng không lớn, nom cực kỳ đáng thương.
Cô lao công tìm hộp cát tông và ít quần áo cũ bỏ vào, cún con ngoan ngoãn nằm úp sấp, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Mọi người ai cũng thích, vây quanh thùng cát tông xem cún con.
Mấy đồng nghiệp nữ lấy di động ra chụp ảnh, nhưng dạo gần đây nhiều người thích chó mèo thật nhưng nếu bảo nuôi dưỡng nó thì chẳng có mấy ai nguyện ý.
Cô lao công hằng ngày bận rộn, vốn không có nhiều thời gian chăm sóc cún con.
Những đồng nghiệp nữ khác hoặc trong nhà đã có thú cưng rồi, hoặc là không thể nuôi chúng được.
“Để tôi nuôi vậy.”
Cuối cùng Nguyễn Tố thu hết can đảm nhận nuôi chú chó này.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ nuôi thú cưng, chỉ nhớ mang máng ngày xưa hàng xóm nhà mẹ nuôi có nuôi một con chó ta, con chó đó rất thích cô, mỗi lần tan học về nó sẽ chạy tới đón cô thật xa.
Sau đó mẹ nuôi qua đời, một ngày nọ không thấy chú chó kia nữa, nghe hàng xóm nói bọn trộm chó đánh bả nó rồi bắt nó đi rồi.
Nguyễn Tố càng nhìn càng thích chú cún nhỏ này.
Cún con đang ngủ trong thùng cát tông, Mã Văn hay trêu là Nguyễn Tố thực sự cần nuôi một chú chó để trông nhà.
Lúc tan làm, bên ngoài trời đổ mưa to.
Nguyễn Tố cẩn thận ôm hộp cát tông xuống tầng.
Vừa ra khỏi trung tâm cô đã nhìn thấy Quý Minh Sùng đứng dưới tàng cây.
Anh rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Nhưng lần này không phải vì khí chất hay ngoại hình, dù sao cách một màn mưa khó thấy rõ ngũ quan của người ta.
Anh thấy cô đi xuống thì cũng bước tới chỗ cô.
Anh mặc áo trắng quần đen đơn giản, khuôn mặt sạch sẽ, rẽ mưa bước về phía cô.
Chờ anh đi đến trước mặt, cô nhìn chiếc ô anh cầm, hỏi: “Sao ô của anh…”
“To à?” Quý Minh Sùng bật cười, “Mưa mùa hè vừa nhanh vừa lớn, anh cảm thấy ô bình thường không che hết cho hai người nên mới mua chiếc ô to hơn.”
Nếu bọn họ là người yêu, anh ôm cô, cô dựa vào anh, ô bình thường cũng che đủ.
Nhưng mà quan trọng là…
Bọn họ không phải.
May thay ô của Quý Minh Sùng đủ to, che cho ba người cũng được.
Cún con nằm úp sấp trong hộp cát tông vẫn ngủ say, Quý Minh Sùng một tay giương ô, anh nhìn thoáng qua, ngạc nhiên hỏi: “Đây là?”
Nguyễn Tố ôm chặt hộp cát tông, không muốn nói quá to sợ đánh thức cún con, lúc nói chuyện giọng cô bất giác nhỏ đi nhiều, “Cún con được cô lao công tìm thấy trong bụi cỏ.”
“Em muốn nuôi à?” Quý Minh Sùng hỏi.
“Vâng, mình đến bệnh viện thú cưng trước kiểm tra xem nó có bị bệnh gì không nhé.”
Nguyễn Tố rất thích chó mèo, trước kia khi còn ở một mình, không phải cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nuôi thú cưng bầu bạn, nhưng mãi không hạ quyết tâm được.
Cô cho rằng nuôi thú cưng là một chuyện vô cùng nghiêm túc, một khi đã nuôi là không được bỏ mặc, phải phụ trách nó khi nó còn sống.
Không ngờ chuyện khiến cô mãi không hạ quyết tâm được đến khi thật sự xảy ra, cô lại cứ thế quyết định.
Dọc đường đi, Nguyễn Tố luôn chăm chú nhìn chú cún con đang ngủ trong hộp.
Vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
Quý Minh Sùng phải thừa nhận rằng mình có hơi ghen tị, anh không ngờ có một ngày đối tượng mình hâm mộ lại là một chú chó nhỏ.
Đương nhiên càng ghen tị hơn là khi anh đưa Nguyễn Tố tới bệnh viện thú cưng mới biết bác sĩ thú y là một chàng trai trẻ tuổi.
Khi bác sĩ dặn dò vài điều cần chú ý khi nuôi cún, Nguyễn Tố nhìn bác sĩ bằng ánh mắt vô cùng chuyên chú.
Mãi đến lúc này, anh mới ngửi thấy mùi nguy hiểm, đến tận khi Nguyễn Tố đặt cún con ở lại bệnh viện ít ngày để quan sát, trước khi đi còn thêm wechat bác sĩ thú y.
Lúc ra khỏi bệnh viện thú cưng, cửa lớn tự động phát ra tiếng “Tinh”, dây cung trong đầu anh cũng căng lên.
Quay đầu nhìn lại, anh chàng bác sĩ kia còn đang nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tố, tiếng chuông báo động trong đầu Quý Minh Sùng càng vang to hơn.
Trước khi thích Nguyễn Tố, từ xưa tới giờ Quý Minh Sùng chưa bao giờ tự dưng nảy sinh địch ý với người xa lạ, nhưng bây giờ thì khác, anh gặp ai cũng thấy người đó có ý đồ xấu với Nguyễn Tố.
Nhất là sau khi lên xe, Nguyễn Tố vừa cúi đầu trả lời wechat vừa nói với anh: “Bác sĩ Chu kia chuyên nghiệp thật đấy.”
Hàm dưới của Quý Minh Sùng càng căng chặt, anh khẽ ừ một tiếng.
…..
Quý Minh Sùng không biết mình đang ghen.
Sau khi nghe anh kể, Thịnh Viễn khuấy cà phê trong cốc, bình tĩnh đưa ra kết luận: “Cậu ghen rồi.
Nhưng mà tớ nói trước nhé, sau này cậu vẫn sẽ phải ghen thôi.”
Quý Minh Sùng đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt sâu sa.
Thịnh Viễn nói: “Thật ra cũng là tạo hóa trêu người, kể cả tớ…”
Quý Minh Sùng: “?”
Thịnh Viễn lập tức khoát tay giải thích: “Tớ không có ý đó.”
“Thế ý cậu là gì?” Quý Minh Sùng dán mắt vào anh ta, “Nói rõ ràng ra xem nào.”
“Được rồi.” Thịnh Viễn thẳng vai, thở dài một cái, “Nói thật thì trước đó tớ thấy nói chuyện với Nguyễn Tố khá hợp, cậu đừng có trừng tớ, tớ chỉ nói thật thôi.
Thứ nhất, tớ và cô ấy cùng sở thích, có thể trò chuyện với nhau.
Thứ hai, cậu đừng nhìn tớ thế, tớ không dám nói.”
“Nói.”
“Rồi, thứ hai, tớ thấy Nguyễn Tố không giống những cô gái khác.
Có lần cô ấy làm phù dâu, đúng lúc tớ đi công tác về, không phải cậu gọi điện bảo tớ thuận đường thì đưa cô ấy về sao, kết quả là…” Thịnh Viễn nhấp một ngụm cà phê, “Lúc tớ tới, cô ấy đang cãi nhau với ai đó.
Ban đầu tớ không tin lắm, nghĩ cô ấy không phải kiểu người sẽ gây sự với người khác, nhưng hỏi thăm mới biết có chuyện đấy thật.
Có một người đàn ông cứ túm chặt lấy cô gái mãi không buông, nói đó là bạn gái mình, cô gái kia bảo không phải.
Chuyện này chẳng có mấy ai chịu can dự.
Nguyễn Tố đi ngang qua, bị bọn họ đụng trúng, di động rơi vỡ, cô ấy túm lấy người đàn ông kia bắt anh ta phải đền tiền.”
Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm Thịnh Viễn, ban đầu nét mặt đầy nghi ngờ, sau đó là kinh ngạc và hiểu rõ.
“Cậu đoán được đúng không, cô ấy sợ cô gái kia đang gặp nguy hiểm nên mới làm thế.” Thịnh Viễn nói, “Khi ấy quả thật tớ đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác, cảm thấy cô ấy thật sự dũng cảm.”
“Cho nên?” Quý Minh Sùng nhìn Thịnh Viễn bằng ánh mắt nghi ngờ.
Thịnh Viễn bất đắc dĩ: “Nhưng lúc đó, cô ấy là…”
Quý Minh Sùng dứt khoát cắt lời: “Không nhắc đến chữ đó.”
“Được rồi.” Thịnh Viễn giơ dấu Ok, “Tớ không nhắc, nhưng dù sao suy nghĩ của tớ với Nguyễn Tố không phải như cậu nghĩ đâu.
Có điều tớ kể chuyện này cho cậu là muốn nói, lão Quý à, cậu như thế không được đâu, người như Nguyễn Tố sẽ được rất nhiều người yêu quý, ngày nào cậu cũng ghen thì sớm muộn gì cũng thành bình giấm chua thôi.
Cậu nên trưởng thành hơn đi.”
Quý Minh Sùng cảm thấy Thịnh Viễn nói đúng.
Vì thế buổi tối anh gửi cho Nguyễn Tố một tin: [Đôi khi em bận đi làm không chăm sóc cún con được, mẹ anh có thể qua chăm sóc giúp em, nhưng mẹ không dùng wechat, nếu không thì em tạo một group chat rồi thêm anh và bác sĩ thú y vào, như thế thì tiện trao đổi hơn, em thấy được không?]
Nguyễn Tố: [Như thế có làm phiền anh không?]
Quý Minh Sùng: [Đương nhiên là không.]
Nguyễn Tố: [Vậy cũng được ạ.]
Nguyễn Tố tạo một group chat rồi thêm bác sĩ Chu và Quý Minh Sùng vào.
Quý Minh Sùng nhắn một tin vào group: [Chào anh, bác sĩ Chu.
Sau này nếu cún con có vấn đề gì anh cũng có thể nói với tôi.]
Nhắn xong, Quý Minh Sùng chợt thấy thoải mái hẳn lên, hài lòng trở về phòng.
Thấy một loạt hành động này của anh, Nguyễn Tố đang chăm sóc mấy chậu sen đá bên ngoài ban công khóa màn hình di động rồi lẩm bẩm: “Mã Văn nói đúng, hình như mình… có hơi tiêu chuẩn kép thật.”
Sự thật chứng minh, đôi khi trực giác của đàn ông còn chuẩn hơn cả phụ nữ.
Quả thật ban đầu bác sĩ thú y ở bệnh viện thú cưng – bác sĩ Chu có hảo cảm với Nguyễn Tố thật, thêm wechat ngoài chuyện cún con còn hy vọng có thể tạo cơ hội cho mình tiến thêm một bước, nhưng chưa kịp nhắn tin cho Nguyễn Tố, anh ta đã thấy Nguyễn Tố thêm mình vào group chat… Lúc này anh ta mới nhớ ra khi đó bên cạnh cô có một người đàn ông nữa, không khỏi thở dài, hình như cô gái nào trông khá được bên cạnh lúc nào cũng có sứ giả hộ hoa thì phải.
Anh ta đặt di động xuống, đi tới quan sát tình hình của chú cún con Nguyễn Tố mang đến.
Còn cái tâm tư kia thì coi như tan thành mây khói, thế giới của người trưởng thành chính là như thế, sự rung động trong chớp mắt chẳng đủ duy trì một hồi theo đuổi không có kết quả.
Anh ta thu lại những tâm tư không nên có, nhắn một tin vào group: [Được.]
Theo một ý nghĩa nào đó, cách làm của đàn ông quả thực vừa đơn giản vừa nhanh gọn.
Cùng ngày cún con được xuất viện, Đậu Tương cũng chính thức bước vào cuộc sống của một học sinh tiểu học.
Thằng bé học ở trường Tiểu học Thực nghiệm ngay gần nhà Nguyễn Tố, chỉ cách hai con phố.
Ban đầu khi biết Nguyễn Tố phải dọn ra, nó cực kỳ buồn bã nhưng giờ thì hoàn toàn thay đổi.
Hôm nay Quý Minh Sùng đến đây, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng ríu ra ríu rít.
Dường như chỉ cần là có Nguyễn Tố, nơi ấy sẽ luôn náo nhiệt.
Đậu Tương cực kỳ thích chú cún con nó đặt cho cái tên Porsche này, mỗi ngày tan học về nhà là phải ôm vào lòng không chịu buông tay, vẻ mặt của Porsche đúng kiểu sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Nhóm sen đá lại không thích Porsche lắm, chúng nó gọi cún con là “vũ khí sinh