Author: KHBN2015
Biệt Thự Bên Bờ Biển.....
Diệp Kỳ Ngôn đang đứng gần cửa trên lầu nhìn xuống đường. Sáng hôm nay anh thức dậy rất sớm, anh đã đứng đó không biết bao lâu rồi, anh chỉ biết đứng ở nơi này chờ đợi cô đến, trong lòng anh vô cùng hồi hộp.
Một tháng qua, anh đã không gặp được cô. Anh rất nhớ cô, anh cũng biết mình đã không còn tư cách gì để được ở bên cạnh cô, bằng tất cả những gì anh đã làm với cô thì anh không còn một cơ hội nào nữa rồi. Anh biết bản thân mình quá ích kỹ, chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mà không hề nghĩ đến cảm giác của cô.
Anh ngẫm nghĩ, nếu như thời gian có thể quay lại vào ngày anh ký hợp đồng với tập đoàn Đại Dương, anh nhất định từ chối để cô tham dự trong buổi trình diễn trang sức của Diệp thị tổ chức vào tháng sau.
Anh không hiểu tại sao lần này mình lại ngu ngốc như vậy, trước kia những buổi ra mắt trang sức tại Âu Châu, anh chưa bao giờ để cho cô tham dự, chính vì vậy cô mới trở thành nhà thiết kế thần bí.
Không lẽ ông trời đã định sẳn duyên nợ của Diệu Linh và Đại Phong vẫn chưa dứt nên khi anh nhìn thấy điều khoản trong hợp đồng của tập đoàn Đại Dương đưa ra cho Diệp thị, nó khiến cho anh mờ mắt mà không suy nghĩ liền đồng ý. Hay là giữa anh và Diệu Linh có duyên mà không phận?
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên anh nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đèn đang dừng trước cổng biệt thự, một người đàn ông tuấn tú bước xuống xe, đi vòng qua đầu xe và mở cửa cho một cô gái bước xuống.
Người đàn ông đó chính là Đại Phong, còn cô gái kia là Diệu Linh, anh nhìn thấy Đại Phong trước khi rời đi đã hôn lên trán cô và anh cũng nhìn thấy Diệu Linh troàng tay lên cổ Đại Phong, nhón chân hôn lê môi của anh ta.
Anh không muốn nhìn thấy cảnh đau lòng này chút nào. Ở bên cạnh Diệu Linh suốt năm năm qua nhưng cô chưa bao giờ có những hành động thân mật như vậy với anh, cô luôn tránh né những cái ôm hoặc nụ hôn của anh. Chẳng lẽ đây là cách cô biểu hiện tình yêu của mình sao?
Anh thở dài liền quay người đi xuống lầu. Đồng hồ điểm đúng 10 giờ, cô quả nhiên rất đúng hẹn.
Diệu Linh đi tới trước cổng biệt thự đang định mở cửa đi vào thì bỗng nhiên cánh cửa được mở ra. Cô nhìn thấy Trần quản gia đang đi tới, ông rất vui khi nhìn thấy cô.
"Chào thiếu phu nhân, cô đã tới rồi."
"Thiếu phu nhân?"
Diệu Linh vô cùng ngạc nhiên, khi nghe Trần quản gia gọi cô là "thiếu phu nhân".
"Thiếu phu nhân đây là..."
Trần quản gia đang định nói cho cô biết, đây là biệt thự của cô, nhưng ông chưa kịp lên tiếng giải thích, thì Kỳ Ngôn đã lên tiếng gọi cô.
"Diệu Linh em tới rồi sao?"
Trần quan gia nghe Diệp Kỳ Ngôn lên tiếng hỏi cô, anh đang đi về phía cô, ông không nói gì thêm, chỉ lên tiếng chào hỏi anh;
"Diệp tổng..."
" Bác Trần vào trong làm việc đi."
"Vâng."
Sau khi Trần quản gia rời đi, Kỳ Ngôn quay sang cô, liền lên tiếng;
" Diệu Linh, chúng ta đến vườn hoa ngồi đi."
Cô đi theo anh đến vườn hoa. Nơi đây có một khung cảnh vô cùng thơ mộng và lãng mạn, nó khiến cho người ta rất thoải mái và cảm thấy quên đi áp lực. Cô vừa ngồi xuống thì đã nhìn thấy vợ của Trần quản gia đang đi tới, trên tay bưng một chiếc khay đựng thức ăn. Trong đó có hai ly trà xanh cùng một ít trái cây và ít bánh ngọt đến cho Kỳ Ngôn và cô.
"Diệp Tổng, mời dùng trà.."
"Cám ơn thím Trần."
Sau đó bà quay sang nở nụ cười và nói với Diệu Linh,
"Thiếu phu nhân, cô đã trở về, mời cô dùng trà."
"Cám ơn thím Trần."
Cô liền đứng lên đưa cho bà hai túi đựng đầy quà rồi nói;
"Thím Trần, đây là quà của cháu mang từ Hawaii cho mọi người, thím mang ra chia cho mọi người giúp cháu nhé."
Nhìn hai cái túi đồ to đùng trong lòng, bà vô cùng cảm động. Bà không ngờ thiếu phu nhân của họ đi du lịch nhưng vẫn không quên mang quà về cho họ. Bây giờ bà đã hiểu tại sao bao nhiêu năm qua thiếu gia nhà bà không chịu bước thêm bước nữa mà vẫn chờ đợi cô về.
"Cảm ơn thiếu phu nhân."
Diệu Linh cảm thấy rất kỳ lạ, không hiểu tại sao vợ chồng Trần quản gia hôm nay không gọi cô là "Hoàng tiểu thư" như trước kia mà lại cô là thiếu phu nhân, cô đang định hỏi thím Trần, thì đã bị Diệp Kỳ Ngôn cắt ngang.
"Thím Trần, vào trong làm việc đi, cháu có chuyện muốn nói riêng với Diệu Linh."
Thím Trần cúi đầu chào cô sau đó quay người rời đi.
"Diệu Linh dạo này em ra sao có khỏe hay không?" – Anh liền hỏi
"Em vẫn khỏe."
Anh nhìn cô một chút rồi nói tiếp;
"Anh thấy hình như em hơn đen một tý."
"Chắc là em ở Hawaii tắm nắng suốt hai tuần cho nên bây giờ hơi đen."
"Em đi du lịch vui chứ?"
"Em đi chơi rất vui."
"Vậy có mang quà về cho anh hay không?"
"Có chứ, sao em có thể quên quà của anh được?"
Cô vừa nói vừa đưa cho anh một túi giấy, trong đó có một gói quà được bao bằng giấy hoa rất đẹp;
Anh liền đưa tay đón nhận và nói;
"Cảm ơn em."
Anh mỉm cười rồi nói tiếp;
"Em uống trà đi."
Thật ra Kỳ Ngôn không biết làm sao bắt đầu cuộc nói chuyện này nên cả hai đều im lặng uống trà, đột nhiên Diệu Linh lên tiếng phá vỡ bầu không im lặng.
"Nơi này không có gì thay đổi cả."
"Đúng vậy, em có nhìn thấy mấy chậu hoa lan bên kia hay không? Là hai hôm trước thím Trần vừa mới mang đến đấy."
"Nơi này đều trồng những loại hoa em thích."
Cô nhìn xung quanh vườn hoa, cách trang trí vườn hoa ở nơi đây rất giống với biệt thự của Trương gia.
"Em thấy vườn hoa ở đây rất giống ở Trương gia."
Anh thở dài;
"Diệu Linh, em có cảm thấy biệt thự này rất giống như những gì em từng mơ ước hay không?"
" Đúng vậy, em đã từng mơ ước có một biệt thự như vậy."
Tuy cô xuất thân từ gia đình giàu có, nhà họ Hoàng nổi tiếng về kinh doanh bất động sản và địa ốc nhưng bà nội và cha mẹ cô thích phong cách thời Trung cổ, mà cô lại thích phong cách của phương Tây. Cho nên trước kia cô ao ước mình có một ngôi biệt thự ở gần bờ biển và một vườn hoa lãng mạn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày mình lại sống trong một biệt thư như mình ao ước. Cô nghĩ người sở hữu căn biệt thự này chắc là một người rất thơ mộng giống như cô.
Anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nói tiểp;
"Diệu Linh, em có muốn biết chủ nhân của biệt thự này là ai không?"
"Em không biết, nhưng anh đã từng nói qua, biệt thự này là sở hữu của một đối tác kinh doanh của Diệp thị, sở dĩ họ cho chúng ta ở tạm nơi này là vì để cho chúng ta có nơi tạm trú, trong thời gian chuẩn bị cho buổi biểu diễn trang sức."
Diệp Kỳ Ngôn biết giấy không thể gói được lửa, cũng đến lúc cô nên biết sự thật.
"Diệu Linh, hãy nói thật cho anh biết, nếu như lúc trước anh nói cho em biết tập đoàn Đại Dương chính là đối tác của Diệp thị, tổ chức buổi trình diễn trang sức cũng do Đại Phong đề ra, vậy thì em có chịu ở lại Trung Quốc một mình để chuẩn bị hay không ?
"Kỳ Ngôn, anh vừa nói gì?"
Cô vô cùng ngạc nhiên và không thể nào tin được những gì mình vừa nghe.
"Diệu Linh..."
"Kỳ Ngôn, anh nghe cho rõ đây, nếu như trước kia anh nói cho em biết tập đoàn Đại Dương là đối tác của Diệp thị, thì em nhất định sẽ không bao giờ
*********************
Chương hơn dài tại vì KHBN lười chia làm hai phần mong là mn đọc kg cảm thấy chán, báo trước nghe chương sau ngược okay, nhớ đừng đập laptop của mk nghe hahaha
Chúc mn một ngày thật vui vẻ