Cuối cùng cũng không đuổi được thím Nguyệt đi.
Vốn dĩ còn cho rằng Dịch Tân làm việc thì Tân Hành có thể yên tâm. Không ngờ anh cũng có lúc lỡ việc.
Tân Hành ở trong phòng chờ đợi, chờ thím Nguyệt đến chào tạm biệt, nào ngờ không đợi được thím Nguyệt mà lại chờ được Dịch Tân quay lại.
Khi quay lại, anh chăm chú nhìn vào cái bụng tròn vo của cô, chân mày nhăn tít lại.
Tân Hành bị anh nhìn như thế thì trong lòng nảy sinh sự cảnh giác, cuống quít vòng tay bảo vệ quả địa cầu trên bụng, đề phòng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Dịch Tân nhìn cô một cái rồi đi ngay đến bên cạnh cô, đỡ cô dậy: “Chúng ta đi bệnh viện.
Trong khi Tân Hành còn sửng sốt thì anh đã đỡ cô ra ngoài.
Lúc này cô mới có phản ứng lại, vội vàng túm lấy khung cửa, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Anh nói cho rõ ràng, anh dẫn em đến bệnh viện làm gì?”
Dịch Tân cau mày nhìn cái bụng cô.
Trong lòng Tân Hành giật mình run lẩy bẩy chỉ vào anh: “Anh vẫn ghét đứa nhỏ trong bụng em, bây giờ không phải là không nhịn được nữa muốn dứt khoát lôi nó ra đấy chứ?”
Gân xanh trên trán Dịch Tân nhảy đùng đùng.
“Dịch Tân, nó là con của anh đấy, anh đừng có ghét nó như vậy mà được không?”
“...”
“Mặc dù dáng dấp nó hơi lớn một chút làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của anh, nhưng mà anh cũng không cần độc ác như thế chứ!”
“...”
“Bây giờ anh lấy nó ra thì chúng ta để nó ở đâu?”
“...”
Dịch Tân vuốt vuốt trán, bất đắc dĩ nhìn Tân Hành: “Bây giờ đúng là anh rất muốn lấy nó ra luôn.”
“...” Tân Hành chỉ ngón tay vào anh, tức run người.
“Lấy ra rồi cho vào chậu hoa nuôi.”
“...”
“Nếu em sợ gió thổi trúng hay mưa làm ướt thì cùng lắm anh cho chậu hoa vào nhà kính là được rồi.”
“...”
“Ngày ngày cho người làm vườn dùng bình tưới cho nó uống nước.”
“...”
“Nếu em sợ người làm vườn lười biếng thì mỗi khi trời tối trước khi đi ngủ cũng có thể liếc qua một chút.”
“...”
Tân Hành giận run người, chỉ vào Dịch Tân mà tức không nói ra lời.
Anh nhìn cô, ban đầu gương mặt đầy bất đắc dĩ nhưng khi thấy cô tức điên người thì lại phì cười. Đôi mắt gian tà cười đến là thỏa mãn đắc ý.