Sau khi đọc từng câu từng chữ, đến khi nhìn thấy chữ cuối cùng, Ngôn. Tân Hành mới cảm thấy trái tim mình co rút đầy đau đớn.
Một câu “Anh buông tay để em được hạnh phúc”, cô vốn dĩ nên vui vẻ, nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng mà không có, cô chỉ cảm thấy trái tim nặng nề buồn bã, giống như mây đen giăng kín trời trước cơn mưa mùa hạ, cảm giác gần như rất khó thở.
Bởi vì cô biết anh ta không thật lòng, chẳng qua là anh ta phải tự ép bản thân mình.
Trên thực tế thì cảm giác của cô rất chính xác.
Anh ta nói: Muốn cầu nguyện cho kiếp sau nhưng lại không dám. Bởi vì anh sợ em sẽ vì anh cầu nguyện mà sợ hãi kiếp sau.
Chỉ một câu nói mà như thể giáng một nhát dao mạnh mẽ vào trái tim cô.
Thẩm Ngôn, có phải anh cố ý nói thế không?
Ngay cả anh yêu tôi, tôi cũng không cho phép. Cho nên anh chỉ có thể rời xa quê hương và đến một phương trời mà tôi không thể nhìn thấy để tố cáo sự tuyệt tình của tôi? Sau đó lại một mình liếm láp quá khứ của chúng ta, những ký ức có hi vọng nhưng cũng đầy thương tổn?
Đời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ thì làm gì có cảnh ly biệt buồn thương. Giờ đây người cũ thay lòng, anh lại nói giữa tình người luôn dễ đổi thay.
Nhưng mà Thẩm Ngôn, thay đổi không phải là tôi, mà là cuộc sống.
Là định mệnh khiến anh và tôi có một khởi đầu hoàn hảo nhất, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại kết cục tan vỡ.
Tự ép mình… cũng được.
Trên đời này có rất nhiều sự thật không thể chấp nhận nổi, cuối cùng người ta cứ tự ép mình rồi cũng sẽ tiếp nhận. Tôi hi vọng cho dù đau khổ lúc ban đầu nhưng đến cuối cùng anh cũng có thể thực sự buông tay.
Tắt máy tính đi, Tân Hành xuống lầu và đi vào phòng bếp.
Một người đàn ông đang ở đó chuẩn bị một bữa ăn của phụ nữ có thai cho cô, biết cô tới anh cũng không quay đầu lại mà bảo cô ra đi ra ngoài.
Cô gật đầu: “Được, em ở ngoài đợi anh.”
Nói rồi cô không đợi anh đáp lại mà xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên cô vừa ì ạch ra ngoài ngồi xuống ghế sô pha thì anh đã đi ra theo. Cô không thèm nhìn anh. Anh thấy thế thì cười, tự mình ngồi xuống cạnh cô: “Muốn nói gì với anh à? Sắc mặt không tốt, là đến hỏi tội à?”
Nói rồi anh quay sang nựng mặt cô.
Cô nghiêng đầu tránh, hừ khẽ: “Còn giả vờ?”
Anh gật đầu: “Thấy rồi à? Nhanh thế?