Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt, con ngươi trong nháy mắt trợn lớn, muốn chết, sao anh ta lại tới vào lúc này? ! Hơn nữa khẩu khí như vậy là sao chứ? !Đường Húc Nghiêu cười mà như không, trên khuôn mặt đẹp trai quá đáng tràn ngập bí hiểm, tầm mắt lướt qua cô, trực tiếp rơi trên người Bạch Hạo Nhiên, mắt sáng như đuốc, giống như đang đánh giá từ trong ra ngoài.Bạch Hạo Nhiên ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, nháy mắt, trong không khí giống như có một luồng tia lửa điện.Nhưng mà, sức mạnh chênh lệch quá xa.Không chỉ bởi vì Đường Húc Nghiêu so với Bạch Hạo Nhiên hơn mấy tuổi, mà là cái loại khí chất trời sinh vương giả kia, không cần nói chuyện, không cần động tác, chỉ cần ánh mắt, là có thể tạo ra tư thái lỗi lạc từ trên cao nhìn xuống.Vậy mà Bạch Hạo Nhiên cũng không chịu yếu thế, tuổi trẻ nhiệt huyết khí thịnh ở tình yêu trước mặt mà phấn đấu quên mình, quả đấm, len lén nắm chặt.“Hải Dụ. . . . . . Anh ta là. . . . . .”Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, xong rồi xong rồi, anh ta kiêu ngạo như vậy, nếu anh xúc động quá đem “Giao dịch” giữa bọn họ nói ra, vậy cô cũng không cần sống đâu!Giao dịch? !Tại sao là giao dịch? !Vì xương tủy đó! ! !Hai mắt Hạ Hải Dụ chợt tỏa sáng, tiến lên mấy bước khoác cánh tay Đường Húc Nghiêu, cười mỉa, “Anh ta là người muốn hiến xương tủy cho Hải Tinh!”Đường Húc Nghiêu nhíu mày, giá trị của anh cũng chỉ có như thế? !Thừa dịp đang bất ngờ, Hạ Hải Dụ len lén bấm Đường