Bệnh viện.Chuyên khu điều trị bệnh bạch cầu.Hạ Hải Dụ mặc đồng phục bệnh nhân vô khuẩn, đeo khẩu trang vô khuẩn, yên lặng canh giữ trước giường Hải Tinh, cậu lẳng lặng ngủ, thân thể suy yếu giống như vừa đụng sẽ vỡ nát, tóc đã sớm mất sạch, sắc mặt tái nhợt dọa người.Cô nhẹ nhàng chuyển đi Đại Hoàng Phong trong tay cậu, giúp cậu kéo cao chăn, đắp kín.“Hải Tinh, mai là đến ngày tạo máu cấy ghép tế bào, em có lo lắng không?”“Không có gì đâu, em không cần lo tới gánh nặng, tất cả mọi thứ chị đều gánh hết!”“Cái gì? Chị là con gái, muốn bé trai bảo vệ cho? Ha ha, nói cũng đúng, vậy Hải Tinh phải mau chóng khỏe lên nhé, về sau đều nhờ em bảo vệ chị!”“Ừ, quyết định như vậy, Hải Tinh là người đàn ông nhỏ, phải bảo vệ người nhà!”“Hải Tinh. . . . . . Trên thế giới này, chúng ta là người thân duy nhất của nhau . . . . . .”Nước mắt, không chút báo động nhỏ xuống, trên mặt cô vốn tràn đầy kiên cường cùng hi vọng, chợt che đầy lo âu, cũng không phải người dễ dàng lộ ra sự yếu ớt, vào giờ khắc này, toàn bộ hiện ra.Điện thoại di động trong túi chợt rung lên, ong ong —— ong ong. . . . . .“Cô gái, đến phòng bệnh của tôi!” Cho dù là gửi nhắn tin, anh ta cũng tự cho như vậy là đúng.Hạ Hải Dụ bĩu môi, tắt điện thoại di động, không nhúc nhích.Mười phút sau, Đường Húc Nghiêu ở phòng bệnh VIP trên tầng trực tiếp đánh tới đây, tầm mắt quét một vòng, nhìn thấy Hải Tinh đang ngủ, trong lòng không thoải mái thoáng biến mất một chút, đi tới, vỗ vỗ bả vai của cô.“Tại sao tắt máy? !”“Không phải cố ý, hết pin.” Tiếng nói cô buồn buồn, lúc nói chuyện ánh mắt cũng không ngẩng lên.Đường Húc Nghiêu nhíu nhíu mày, chuyện gì xảy ra, cô giống như có gì đó không đúng? !Anh nghi hoặc nhìn cô, phỏng đoán hỏi, “Đang lo lắng cho Hải Tinh? !”“. . . . . .” Cô không lên tiếng, không muốn ở trước mặt anh