Hai tuần lễ sau đó, Hạ Hải Dụ không biết mình vượt qua như thế nào.Tuyệt đối bận rộn, bệnh viện, công ty, về nhà, ba điểm trên một đường thẳng, nhưng ngoài bận rộn vẫn có chút gì đó trống không, lơ đãng sẽ nhớ tới anh, nhớ tới khuôn mặt luôn tràn ngập đắc ý, nhớ tới vẻ mặt mệt mỏi ngày đó, nhớ tới câu nói Chờ tôi. . . . . . kia.Ban ngày lơ đãng làm việc, lỗi sai chồng chất.“Tiểu Hạ, cô lại ngẩn ngơ gì thế, văn kiện số 2 đưa tới phòng thị trường, sao cô lại đưa sang bộ tài vụ? !”“Tiểu Hạ, văn kiện số 7 phải photo ba bản, sao cô chỉ photo có hai bản?!”“Tiểu Hạ, mực hết rồi, còn ngẩn ngơ gì nữa, nhanh đi bổ sung đi!”Trong phòng ba vị thư kí thâm niên từng trải luân phiên oanh tạc, Hạ Hải Dụ bị mắng đến máu chó xối đầu.“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi đi làm ngay.” Nói xin lỗi xong, Hạ Hải Dụ hoảng loạn khẩn trương đi sửa lỗi sai.Thời điểm đi qua phòng làm việc của tổng giám đốc, ánh mắt lại không khống chế được hướng vào bên trong ngắm.Không biết anh ở Châu Âu thế nào, giải quyết vấn đề ra sao, có thuận lợi không?Lắc đầu một cái, cô bỏ đi những suy nghĩ rối bời trong đầu.Ôi, không nên suy nghĩ lung tung nữa, cứ tiếp tục thế này sẽ bị điên mất!Buổi tối về đến nhà, đối mặt với căn phòng tối om, Hạ Hải Dụ ủ rũ cúi đầu. . .Không biết nên làm thế nào, cô đã tự cảnh cáo mình vô số lần rồi, không cần nhớ đến anh, lúc nào nên trở về thì trở về, lúc nào phải đối mặt thì đối mặt, nhưng mà. . . . . . Nhưng sao cô không quản được đầu óc của mình thế này? !Nhìn một chút ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, tối nay, nhưng đã lại thêm một ngày rồi đó, anh cũng nên trở về.Cầm quần áo