Đường Hoài An xấu hổ đỏ bừng mặt, anh nói cũng đúng, quả thật là mình đã nói dối kiếm cớ chạy ra ngoài xem triển lãm.
Ánh mắt của Mạc Tư Quân di chuyển khỏi mặt của Đường Hoài An rồi nhìn về phía Phó Tùng Lâm, hai người lại khôi phục bầu không khí giương cung bạt kiếm như ngày hôm đó khi ở nhà họ Mạc.
Rõ ràng là hai người không nói gì hết, nhưng mà những người ở đây đều cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình lạnh hơn mấy phần.
“Anh Phó, nếu như tôi nhớ không sai thì hình như anh có chuyện ở văn phòng luật sư của mình mà đúng không? Thế mà lại có nhiều thời gian như vậy đi xem triển lãm cùng với vợ của tôi?”
Người ở đây nghe thấy lời nói của Mạc Tư Quân, ai nấy cũng đều kinh ngạc một phen, hóa ra cô gái xinh đẹp trước mắt lại là vợ của Mạc tổng, manh mối của câu chuyện hình như không đúng lắm.
Nghe thấy Mạc Tư Quân nói chuyện, tâm trạng của Đường Hoài An lập tức khẩn trương, cô nhìn Phó Tùng Lâm, lúc muốn nói đỡ cho anh ta, Phó Tùng Lâm lại lên tiếng: “Mạc tổng cứ nói đùa, thật ra thì bình thường tôi cũng không bận rộn cho lắm, cô Đường thân là tổng giám của công ty thiết kế váy cưới Mạc thị anh đến đây xem buổi triển lãm liên quan, chắc cũng không thể trách móc gì?”
Trái tim của Đường Hoài An đập loạn, lúc này cô cũng không phải là sợ hãi mình bị mất mặt ở trước mặt của nhiều người như thế, mà cô sợ là chuyện ngày hôm nay sẽ mang đến hậu quả không tốt cho Phó Tùng Lâm.
Dù sao thì mấy người đi cùng với Mạc Tư Quân cũng là những người biết xem tình hình thương nghiệp, nhìn thấy cảnh tượng này đều muốn tìm cơ hội tạm thời tránh xa một chút, nhưng mà lúc này Mạc Tư Quân lại trực tiếp lên tiếng: “Xin lỗi, bây giờ tôi còn có một vài chuyện phải xử lý, mời mọi người tùy ý đi tham quan trước đi.”
Mấy người bọn họ hiểu rõ, sau khi gật đầu thì liền đi sang bên cạnh.
Đường Hoài An nhìn tình thế trước mắt, cô biết là mình nên đứng ra nói gì đó, nhưng mà đúng lúc này Mạc Tư Quân lại bước lên giữ chặt tay của cô, sức lực mạnh đến nỗi làm cánh tay gầy yếu của cô không chịu được.
Truyện Việt Nam
Ánh mắt của Mạc Tư Quân như biển cả âm trầm trong đêm tối: “Đường Hoài An cô cũng dám lừa tôi?”
Phó Tùng Lâm đứng ở bên cạnh nhìn thấy Mạc Tư Quân ra tay với Đường Hoài An, sắc mặt trong nháy mắt cũng thay đổi, anh ta bước lên một bước bắt lấy cánh tay của Mạc Tư Quân, trong đôi mắt cũng là cảm xúc vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, cả không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, dường như là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Đường Hoài An kêu lên: “Mạc Tư Quân, anh làm gì vậy?”
Mạc Tư Quân không quan tâm tới Đường Hoài An, anh chỉ quay đầu nhìn Phó Tùng Lâm: “Buông ra!”
Mặc dù khí thế của Mạc Tư Quân rất ép người, nhưng mà Phó Tùng Lâm cũng không phải là người sợ phiền phức, anh ta trả lời: “Mạc tổng lại ra tay với vợ của mình trong trường hợp này, hình như là không đúng lắm?”
Mạc Tư Quân cười lạnh một tiếng: “Là anh nói quá lời rồi, tôi chỉ muốn dẫn cô ấy đi thôi, cũng không phải là ra tay với cô ấy.”
Đường Hoài An nhìn hai người đàn ông đang tranh luận trước mắt, không biết làm như thế nào.
Đôi mắt của Phó Tùng Lâm lạnh lẽo: “Nhưng mà cô Đường vẫn còn chưa xem hết buổi triển lãm, cho nên tạm thời cô ấy không thể đi được.”
Mạc Tư Quân cười lạnh, bước gần một bước đi về phía Phó Tùng Lâm, im lặng nhìn vào mắt của anh ta: “Tốt nhất là anh Phó nên hiểu rõ một vấn đề, tôi là chồng hợp pháp của Đường Hoài An, bây giờ tôi có chuyện cần phải nói với cô ấy một chút.
Sao vậy, tôi không có quyền mang cô ấy đi hả?”
Ánh mắt của Phó Tùng Lâm lóe lên một cái, dù sao thì Mạc Tư Quân cũng đang dùng thân phận là chồng để ép buộc anh ta, anh ta không có cách nào khác.
“Vậy thì cứ giao quyền lựa chọn lại cho cô Đường đi, xem xem cô ấy đồng ý ở lại đây xem buổi triển lãm hay là đồng ý đi cùng với anh.”
Giọng điệu của Phó Tùng Lâm rất tỉnh táo, nhưng mà ý vị khiêu khích trong đó lại rất rõ ràng.
Trong lòng Đường Hoài An căng thẳng, cô không ngờ tới cuối cùng vấn đề khó khăn này lại rơi lên trên người của mình, nhưng mà không còn cách nào khác, bây giờ lửa sắp cháy đến nơi, cho dù có đưa ra lựa chọn nào đi nữa thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc để hai người bọn họ tiếp tục đứng đây tranh luận.
Trong lúc đang tự hỏi mình nên trả lời như thế nào, Đường Hoài An lại cảm thấy cả người của