"Em có dị ứng với gì không?"
"Không có..."
"Cao su hay kim loại thì sao?"
"Đều được..."
"Muốn che hết sao?"
"....."
"Đây là lần đầu tiên, che nửa mặt là được rồi."
Uta ngồi xuống bên cạnh Kaneki Ken, vừa cầm bút ghi trên giấy vừa nói mấy thuật ngữ chuyên môn.
Kaneki Ken đang ngồi đo đầu bất đắc dĩ nói, "Được."
Hắn thật sự không hiểu tại sao một giây trước Satsugawa Nyoko còn cùng Uta nói chuyện, một giây sau liền kéo hắn đi làm mặt nạ. Lúc này, Satsugawa Nyoko ở bên cạnh hắn vỗ tay khen:"Tay nghề của Uta-san rất tốt, Kaneki, tiền mặt nạ để tớ trả, ngoan ngoãn tiếp nhận tâm ý của tớ đi."
Kaneki Ken nghe thấy, nhịn không được mà đoán:"Trường học sẽ tổ chức vũ hội mặt nạ sao?"
Satsugawa Nyoko nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, tỏ ý bảo hắn đoán đúng.
Sinh viên Đại học Tokyo không thiếu người là thổ hào, vũ hội mặt nạ đúng là một hạng mục mà hằng năm bọn họ phải cử hành. Không nhất thiết phải có một bộ chính trang hoa lệ, nhưng một cái mặt nạ tinh xảo thì không thể không có, bằng không sau đó sẽ bị người cho.
Satsugawa Nyoko vui vẻ nói:"Tại vũ hội sẽ bình chọn ra ba cái mặt nạ đặc sắc nhất, tiền thưởng không ít đâu nha."
Satsugawa Nyoko là thổ hào, còn Kaneki Ken là thổ miết(*), có cơ hội đều không được bỏ lỡ. Uta đang suy tư loại hình mặt nạ bỗng dưng mắt sáng lên, tò mò hỏi:"Em khẳng định chọn mặt nạ đặc sắc, chứ không phải mặt nạ hoa lệ, đúng không?"
#Thổ miết (*): Nghĩa là dế trũi, nhưng mà ở đây tác giả chơi chữ nên tui sẽ để nguyên từ này.#
Linh cảm tới, Uta cầm bút vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Satsugawa Nyoko có hiểu một chút ký họa, cũng ngồi xổm người xuống xem Uta nhanh tay vẽ vài nét ban đầu của mặt nạ.
Cô nàng ngạc nhiên, che miệng nói:"Loại mặt nạ này sao? Trông quá hung tàn, có thể trái với hình tượng với Kaneki thì sao?"
Uta vẽ một cái mặt nạ che gần như hết cả khuôn mặt, cho dù chỉ là một bản vẽ qua loa, cô cũng không chút nào nghi ngờ rằng hàm răng dữ tợn trên mặt nạ kia sẽ mang đến ấn tượng cực mạnh. Kaneki Ken ngồi tại chỗ mặc cho hai người kia định đoạt số phận cái mặt nạ, liếc mắt nhìn giấy vẽ một cái, sau khi xác định khiếu thẩm mỹ của Uta vẫn như cũ, hắn triệt để tuyệt vọng.
Mặt nạ của những người khác trông thật ôn hòa, vì cái gì mà mặt nạ của hắn là cái quỷ này!
#Đốm (Editor): Chấp nhận sự thật đi Kaneki '-')#
Kaneki Ken không cam lòng với việc trọng sinh đều không thoát được cái mặt nạ kia, hắn vùng vẫy nói:"Em muốn một cái mặt nạ trong giống người tốt....."
Uta không hề nói gì, tay lại tăng nhanh tốc độ hoàn thành bức vẽ, Satsugawa Nyoko rất hả hê khi người gặp họa mà bác bỏ:"Nghĩ lại thì nếu cậu muốn có tiền thưởng, tớ xác định chiếc mặt nạ này cho cậu đủ thần thái!"
Lúc gần hoàn thành bức vẽ, Uta đứng lên hỏi một yêu cầu cuối cùng,"Em muốn lộ ra hai mắt, hay là một mắt đây?"
Kaneki Ken không thể nhịn được lộ ra biểu tình của mình, một tia cảm xúc này không thể thoát khỏi sự chú ý của Uta, chỉ là hắn cảm thấy có chút kì quái, người bình thường như hắn tại sao lại để ý đến vấn đề này?
"Một mắt...."
"Muốn lộ ra mắt bên nào?"
"Bên trái....'
Kaneki Ken nở một nụ cười yếu ớt, nói ra mỗi câu đều như phải dùng hết cả sức.
Sau khi làm theo yêu cầu của khách hàng, Uta ôm tập tranh đi đến trước bàn làm việc. Trên tường dán mấy bức vẽ mặt nạ, mặt bàn thì có mô hình đầu người và công cụ, phía trái còn có treo đèn bàn, thuận tiện cho Uta điều chỉnh ánh sáng.
Kaneki Ken vuốt ve chiếc dao điêu khắc trên bàn, nhìn qua lưỡi dao màu bạc trông rất sắc nhọn, khiến hắn lưu luyến mà đưa về chỗ cũ.
Hắn biết ——
Đây là lưỡi dao được chế tạo từ thép Quinque xa xỉ, cũng là một trong số vũ khí có thể tổn thương đến Ghoul.
"Em có hứng thú với nó à? Muốn học điêu khắc không?"
"Không phải."
Nghe câu hỏi của Uta, Kaneki Ken đè ép cái ý nghĩ vừa dâng lên trong đầu, vẻ mặt ngại ngùng như một cậu sinh viên chưa bước ra ngoài xã hội.
"Lúc về nhớ cẩn thận, không nên đứng bên ngoài lâu." Lúc ra về, Uta thực tốt bụng mà nhắc nhở hai vị khách là nhân loại kia. Satsugawa Nyoko mỉm cười, cám ơn hắn vì đã quan tâm, cùng Kankei Ken đi về phí lối vào cửa tiệm.
Lúc bước ra ngoài, Kaneki Ken nghe thấy lời cảnh báo của Uta.
"Kaneki-kun, nhất là em đấy."
Kaneki Ken mỉm cười, làm như không nghe thấy mà bước ra khỏi cái cửa tiệm mà có lẽ sau này hắn sẽ không bao giờ quay trở lại này.
Vì cái mặt nạ mà trêu chọc đến Ghoul, tất nhiên không phù hợp với mục đích tránh né của Kaneki Ken, không, phải nói là ở ẩn, hắn lại không muốn bị cuốn vào cái thế giới vặn vẹo kia.
Sau khi tạm biệt Satsugawa Nyoko ở phố mua sắm của quận 24, Kaneki Ken trở lại chung cư.
Lúc này trong căn hộ ngoại trừ Fuji Shusuke ra, còn có người bạn chung phòng thứ ba vừa mới quay về. Người tới là một nam sinh có khí chất hết sức dịu dàng sạch sẽ, cậu cũng thấy may mắn khi bạn cùng phòng không phải là lại khẩu Phật tâm xà. Đối phương có một đầu tóc ngắn màu xám tro ấm áp, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền chữ thập màu bạc, thấy cậu thì chủ động tự giới thiệu: "Chào em, anh là Ootori Choutarou.". Ngôn Tình Sủng
Giọng nói này......nghe giống như Arima Kishou.
Kaneki Ken bỗng cảm thấy áp lực thật lớn, cả hai người kia đều là tiền bối, bản thân là hậu bối thì cậu cũng chỉ có thể khom người chào, "Chào senpai, em là sinh viên năm nhất của Todai, Kaneki Ken."
Fuji Shusuke bật cười trêu ghẹo: "Lúc trước sao em cũng không cung kính như thế với anh đây."
Thấy không khí trở nên thoải mái hơn, Kaneki Ken cười khổ mà nói:""Nếu Fuji-senpai không trêu đùa em, em cũng sẽ 'vô cùng' cung kính senpai." Ootori Choutarou có kinh nghiệm ở chung với Fuji một năm nở nụ cười, đồng cảm nói: "Tính Fuji là như vậy đấy, nhưng anh ấy cũng không có ý xấu, bất quá, trước đây anh có nghe nói qua em đây, Kaneki-kun."
Kaneki Ken lập tức lục lại
kí ức, xác định chưa gặp qua người này.
Otori Chotaro thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kaneki Ken, liền chu đáo mà giải thích: "Anh biết đến em qua lời của Oshitari-senpai, em rất ưu tú, anh ấy trước đây còn tiếc nuối sao em không đi Hyotei học đây."
Kaneki Ken rốt cuộc hiểu ra, đây lại là một trong số những biến hóa của thế giới này. Tại thế giới nguyên bản, cha cậu đã qua đời từ khi cậu 4 tuổi, mẹ thì vì làm việc quá độ mà chết khi cậu mới 11, ở nhà dì, bởi vì cậu cố gắng học tập, thành tích vượt qua con trai của dì, làm dì sinh ra cảm giác yếu kém mà bài xích cậu, cứ như vậy, cậu dần dần mất đi chỗ dung thân.
Nhưng trong thế giới này ——
Hắn ở năm cấp ba được một họ hàng phương xa nhận nuôi, dòng họ chính của đối phương là "Oshitari".
Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao hắn có thể xoay sở trả được tiền thuê nhà, nhưng lại không thể không nổ lực lấy học bổng. Có được hoàn cảnh học tập vượt trội hơn kiếp trước, Kaneki Ken mới có thể lấy thành tích đệ nhất trong kỳ thi đầu vào Đại học Tokyo, nhưng mà sau khi trọng sinh hắn cũng không muốn mắc nợ người khác, nên cũng có chút vô tình hay hữu ý mà xa cách người nhà Oshitari.
Tiền còn có thể thiếu, nhưng nhân tình thì khó.
Sự ngăn cách trong mắt Kaneki Ken có chút nhạt đi, nhẹ giọng nói về Oshitari Yuushi: "Oshitari-niisan hiện đang đang đi du học, em cũng lâu rồi không gặp anh ấy."
Otori Chotaro nói:"Lễ hội trường sắp bắt đầu, nếu em không ngại thì cứ mời ảnh."
Kết hợp với việc về vũ hội mặt nạ mà Satsugawa Nyoko tiết lộ trước đó, Kaneki Ken nghĩ qua là biết được vũ hội mặt nạ nhất định sẽ diễn ra cùng lúc với lễ hội trường, đến lúc đó mà đám thổ hào của Hyotei năm đó tới, phỏng chừng sẽ chi tiền rất mạnh.
Đêm đó, Kaneki Ken do dự bấm điện thoại.
Ở nước ngoài Oshitari Yuushi từ trong ổ chăn vươn tay ra, theo thói quen mà đeo lên mắt kính, mở ra di động.
"A, là Ken a."
Đứa nhỏ này rất ít khi gọi điện thoại, Oshitari Yuushi nhớ khi Kaneki Ken còn nhỏ rất ngoan ngoãn lại còn đáng yêu, lúc lớn lên lại trong rất bình thường, trong lòng có chút đáng tiếc. Rõ ràng mặt mũi hắn cũng chẳng tệ chỗ nào, lại là em trai của hắn, kết quả là trong trường lại không có một cô bạn gái nào.
Nghe thấy chất giọng Kansai ngái ngủ của Oshitari Yuushi đầu dây bên kia, Kaneki Ken lập tức phát hiện mình vừa phạm một sai lầm, lệt múi giờ.
"Xin lỗi Oshitari-niisan, để qua mấy giờ em gọi lại anh."
"Đừng cúp điện thoại, nói trong một lần luôn đi."
Oshitari Yuushi nhíu mày, tò mò rằng vì thứ gì mà Kaneki Ken gọi hắn?
Nói hết cho hắn về lễ hội trường của Đại học Tokyo, Kaneki Ken cảm thấy có chút bất an, vội vàng bổ sung một câu: "Nếu... nếu anh không có thời gian, không nhất định phải đến đâu..."
Oshitari Yuushi dùng tay chặn mic di động, thấp giọng mà cười.
Đứa nhóc này, vậy mà vẫn hướng nội như trước.
Bất kể chuyện gì thì cũng nhất định phải cho thằng bé thể diện, Oshitari Yuushi quả quyết trả lời: "Được, em thuận tiện thay anh nói Atobe một tiếng, để cậu ta giữ lại mấy phiếu cho anh." Kaneki Ken còn lo lắng mình mời chưa đủ người mà nói: "... Kenya-niisan ở bên kia, em mời anh ấy được không?"
Oshitari Yuushi nghiến răng: Một người là Oshitari-niisan, một người là Kenya-niisan, phân biệt đối xử quá đi!
"Em muốn mời thì cứ mời đi, anh không chấp nhặt với Oshitari Kenya."
"Vâng...."
Kaneki Ken trợn mắt, nói cứ như hai người hồi tốt nghiệp trung học không cướp bạn gái nhau ấy.
Kết thúc cú điện thoại với người thân, tim Kaneki Ken vẫn còn đập nhanh một hồi, bây giờ mới phát hiện rằng không ngờ mình lại dung nhập với cái thân phận này như thế, mặc dù chưa từng thấy Oshitari Yuushi cùng Oshitari Kenya, cậu vẫn có chút ước ao một chút thân tình này.
Đây là hiện tượng tốt, đúng không?
Kaneki Ken ôn nhu chăm chú nhìn màn hình điện thoại, ghi khắc từng số điện thoại xa lạ vào đầu.
"Hắn" là người thân của mình.
Đêm khuya, Kamishiro Rize ở quận 11 không có chút nào vui vẻ. Ban ngày cách đó không xa đã xảy ra án mạng, Kamishiro Rize với vẻ mặt buồn bực mà ở trong nhà, không dám đặt chân đi ra ngoài nửa bước. Chỉ vì nhất thời bị kích thích, cô ta lỡ ra tay tại một nơi không quá kín đáo, suýt chút nữa bại lộ dưới mắt CCG.
Kamishiro Rize không e ngại mấy thứ tôm tép như CCG, chỉ có ngại phiền phức...
Đột nhiên, bàn tay đang chơi đùa với mỹ phẩm của cô ta dừng lại, tay xoa xoa nơi ngực trái, "Cái cảm giác sung sướng tràn đầy này, là hạnh phúc sao?"
Hương vị ngọt ngào tinh khiết kia, làm kẻ có danh hiệu "Quỷ Bạo Thực" như cô ta cũng sinh ra một cảm giác thỏa mãn đến kỳ lạ.
So với việc đi săn còn vui thích hơn.
Giống như lúc ban ngày, tâm tình xa lạ này tràn đầy trong lòng cô ta, không giống một chút là lúc sáng là tuyệt vọng u ám, thậm chí bản thân Kamishiro Rize còn chưa trải nghiệm qua. Cảm xúc lắng xuống, cô ta không nhịn được cả người điên tiết lên, muốn hủy diệt tất cả những thứ trói buộc, áp bức chính mình!
Đôi mắt tím hóa thành Kakugan màu đỏ như máu, Kamishiro Rize cười khanh khách, "Thú vị, rốt cuộc ai đang ảnh hưởng mình đây?"
#Đốm (Editor): Đã để mọi người chờ lâu:D#
Truyện convert hay :
Chiến Thần Vô Song Cửu Trọng Thiên Trần Cuồng