"Muốn dùng một chút cà phê sao?" Yuuto cho ba người rót một ly cà phê nói.
"Cạm tạ, tiền bối."
"Cám ơn Hội Trưởng!"
"Cạm tạ!"
Nhận lấy cà phê, ba người cũng nhanh uống, cả người cũng tỉnh táo hẳn lên.
"Ya Hello!" Sức sống tràn đầy âm thanh vang lên, Yui vui sướng đẩy cửa ra nhảy xuất hiện ở trước mắt mọi người.
"Nhìn chằm chằm ~~" x4
"Ngạch...Các ngươi tại sao như vậy nhìn ta nha!"
Đối mặt bốn đạo đưa mắt nhìn ánh mắt Yui nụ cười trên mặt biến mất, có chút hốt hoảng nói.
"Không có chút nào biểu hiện thức khuya hay buồn ngủ!" Yuuto thản nhiên nói.
"Hơn nữa rất tinh thần!" Yukino tròng mắt hơi híp rất có khí thế nói.
"Gia hỏa này hôm qua tuyệt đối không thấy quyển tiểu thuyết kia!" Futaba trực tiếp chỉ ra kết quả.
"Quá đáng!" Mash u oán lên tiếng.
"A! Cái kia...Ta." Yui con mắt không ngừng loạn chuyển dường như đang muốn tìm cớ gì.
Bất quá cảm nhận được bốn đạo chói mắt ánh mắt, nàng vẫn là đàng hoàng thừa nhận: "Ngạch, ta thật không nhìn!"
"Quả nhiên!"
Bốn người một bộ ta đã sớm biết kết quả.
"Vậy còn không nhanh nhìn!" Yuuto không chút do dự nói, hoàn toàn không để ý chính hắn cũng không nhìn bao nhiêu sự thật.
"Ngô!" Yui mất hứng lên tiếng, tiếp đó từ trong ba lô móc ra hoàn toàn mới giấy viết bản thảo, bắt đầu lật lên nhìn xem.
Nhưng sau đó nàng liền hối hận rồi, vừa nhìn vào đập vào mắt một đống chữ viết cùng hán tự phức tạp, Yui liền muốn chợp mắt đi ngủ, bất quá nghĩ đến mọi người đều đã nhìn, vì không để mọi người trách móc, nàng liền lấy lại tinh thần cố gắng nhìn xem...sau đó lại ngủ…rồi tỉnh….
Bộ dáng có chút ngốc manh.
Ngay cả thân thể bản năng cũng không muốn nhìn xem cái này nát vụn tiểu thuyết sao?
Nhìn xem một bộ ngốc manh Yui đang xem tiểu thuyết, Yuuto trong lòng thầm nghĩ.
Rất nhanh Hikigaya cùng Zaimokuza đến.
Hikigaya thật là không muốn đi, sau khi nhìn xem xong Zaimokuza tiểu thuyết hắn đã sớm biết kết quả, bất quá lại bị Zaimokuza cho hung hăng kéo tới, hắn cũng rất bất đắc dĩ nha.
"Bây giờ, ta có thể nghe các ngươi ý kiến sao?"
Ngồi xưng ghế, Zaimokuza Yoshiteru nhìn xem đám người mong đợi nói.
"Ta xin lỗi trước, ta không quen với việc này cho lắm." cầm lên tiểu thuyết bản thảo, Yukinoshita Yukino thần sắc điềm tĩnh nói.
"Không sao, ta muốn nghe ý kiến của thường nhân.
Cứ nói hết ra đi." Zaimokuza Yoshiteru tự tin cười nói.
"Được thôi." Yukinoshita Yukino thở dài một tiếng nói, sau đó nhìn Zaimokuza Yoshiteru thần sắc không thay đổi nói: "Rất nhàm chán! Thậm chí ngay cả đọc xuống đều thành một loại đau đớn! Khó có thể tưởng tượng nhàm chán tác phẩm!"
Ngôn ngữ rất tàn khốc, nhưng Yukinoshita cho là mình đối với bộ tiểu thuyết này làm ra đánh giá đầy đủ khách quan, bởi vậy nàng có thể làm được không thẹn với lương tâm thẳng thắn.
Tiểu thuyết tác giả Zaimokuza Yoshiteru nghe được độc giả như thế chẳng kiêng nể mặt phủ định đánh giá, giống như chịu đến xuyên tim đâm lưng, ôm ngực phát ra đau đớn ô yết.
Gặp đả kích Zaimokuza Yoshiteru ủ rũ cúi đầu hỏi: "Làm như vậy tham khảo, có thể...!Có thể nói cho ta biết hay không, là phương diện kia nhường ngươi cảm thấy nhàm chán, lại là phương diện kia nhường ngươi cảm thấy đau đớn sao?"
Yukinoshita Yukino cầm lấy bản thảo, nghiêm mặt nói: "Đầu tiên là ngữ pháp, đơn giản chính là rối tinh rối mù! Vì cái gì luôn dùng câu đảo ngược a? Giới từ ngươi không biết dùng