"Ichi...."
Daisy lặp lại tên cậu với một cảm giác run rẩy đầy sợ hãi. Cô ngơ ngác nhìn lên mẹ Yukiko, như muốn tìm trong ánh mắt bà một câu trả lời. Đáng tiếc rằng mẹ Yukiko cũng đau lòng mà lắc đầu, lực bất tòng tâm
Năm đó sau khi bé Shin nhà bà ốm dậy đã mất đi một phần kí ức. Không may mắn thay kia chính là kí ức liên quan tới khoảng thời gian Daisy về nước và gặp nó. Bà Yukiko đã nhiều lần dẫn thằng bé đi tìm bác sĩ nhưng kết quả đổi lại cũng vô vọng
Kí ức kia như một cấm chú, nếu cố khiến thằng bé nhớ lại, hậu quả sẽ nghiêm trọng không lường trước được
Bà cũng mệt mỏi nên buông xuôi. Việc của người trẻ cứ để chúng nó tự tính. Cưới được Daisy về nhà chính là phúc của nó. Không cưới được thì chính là giữa hai đứa nó không có duyên
Duyên phận ấy à, là một thứ không thể cưỡng cầu
"Shinichi, tớ mang trả sách cho cậu..."
Ran nhấn chuông mãi chẳng có ai ra, cô đành tự thân vận động mở cửa đi vào. Thấy trong nhà ngoài Shinichi tên chủ sách, bác Yukiko mẹ của tên chủ sách còn có một cô bé tóc vàng hoe. Ran kinh ngạc đến độ đánh rơi quyển sách xuống sàn, cô kêu lên đầy hớn hở
"Daisy?"
"Ran..."
Daisy đang buồn rầu vì vụ Shinichi, thấy Ran thì ngay lập tức nhào tới ôm chầm cô bạn, uất ức oà khóc
"Sao thế? Nín đi nào, ngoan nào"
Ran thấp giọng dụ dỗ, thấy cô bé con vẫn chưa nín liền chào mẹ Yukiko, nắm tay dắt cô ra ngoài. Mẹ Yukiko và Shinichi không có gì làm cũng tò tò đi theo sau. Hai người tới trễ, khi tới nơi chỉ thấy cảnh Ran đưa cho Daisy một cái kem, vỗ nhẹ đỉnh đầu của bé con rồi lên giọng dụ dỗ
"Cậu ăn kem của tớ vậy sau này phải là người của tớ nha..."
"Không được, Daisy