" Sao mày dám động vào con tao hả?" Bà phu nhân kia tức tới run người, nhìn con trai mình một thân quần áo dính bụi, mặt sưng vù, tâm liền đau đớn không thôi
" Dì, sao lại không nói lý như thế" Kaito cũng trừng mắt nhìn lại, cậu kéo Daisy ra sau lưng mình, dùng cơ thể nhỏ nhắn che chắn cho cô
" Nói lý? Lý cái rắm, mày dám đánh con tao, xem tao xé xác mày ra đi" Bà phu nhân hùng hổ doạ người, đám nhân viên không ai dám lao lên ngăn cản, chỉ dám run sợ đứng một bên
Cũng may trước khi bà ta kịp chạm vào Daisy và Kaito, nhân viên đi tìm phụ huynh hai người đã kịp thời đem Yukiko và Kuroba Toichi tới
" Này, không được đánh bọn trẻ" Kuroba Toichi lao tới ôm Kaito và Daisy lên, tránh khỏi móng vuốt của con hổ cái trước mặt
" Tôi đánh nó là nể mặt cho các người lắm rồi. Xem nó làm gì con trai tôi đi" Bà ta nhìn Kuroba Toichi và Yukiko, thấy khuôn mặt hai người hơi quen, nhưng mà nhất thời không nhớ ra là ai, cho rằng chỉ là bọn nghèo vô danh tiểu tốt, khí thế còn hung hăng hơn trước.
Thằng béo trốn sau lưng ba nó, nó biết lần này mình gây hoạ rồi nên im lặng không dám lên tiếng, sợ người ta phát hiện sự tồn tại của mình. Bất quá cái thân hình to thù lù của nó rất đặc biệt, chỉ cần liếc qua một cái liền thấy, có trốn cũng trốn đằng trời
" Đó là do con trai bà đánh cậu ấy" Kaito tức thở hổn hển, bà ta vừa nãy tới giờ đều hét lớn doạ người, không thì cũng đánh trẻ con, căn bản không để cho bọn họ cơ hội giải thích. Bắt nạt cậu thì được, sao lại bắt nạt một cô gái nhỏ mềm yếu như Daisy
" Con tao đánh mày? Mày đùa à, nó ở nhà ngoan lắm, nhất định là do mày gây sự với nó"
" Đừng cãi nhau với bà ta" Kuroba Toichi đặt hai người xuống, Yukiko lấy giấy lau mặt cho Daisy, sau đó cầm khăn lau vết máu trên mặt Kaito
" Hai đứa đi rửa mặt trước, để mẹ và bác Kuroba xử lý việc này"
Daisy lắc đầu, cô và Kaito là nạn nhân, ở lại đây giải quyết tiện hơn, nếu bây giờ rời đi, bọn họ sẽ có cớ nói hai người bỏ trốn chạy tội. Thấy hai người không chịu đi, Yukiko cũng không miễn cưỡng, chỉ nhìn Kuroba Toichi đang yêu cầu xem camera khu vực này
"Đúng là có gắn camera, nhưng hai hôm nay một số camera ở đây có vấn đề nên không hoạt động" Vì camera bị hư, nên bắt đầu tiến hành bảo trì, hôm nay là ngày đầu tiên
Nghe không có bằng chứng, bà phu nhân cực kì hả hê, yêu cầu bọn họ bồi thường cho vết thương của con trai mình
"Dù sao con trai tôi không có lỗi, các người phải nói xin lỗi con tôi."
" Nhưng rõ ràng bà ta đánh Daisy trước" Kaito cố gắng nói, tuy bọn họ biết lời cậu là thật, nhưng không có bằng chứng, hơn nữa sẽ chẳng ai tin lời nói từ một phía
Nhân viên thấy không ai nhường ai cả, nhất thời cảm thấy nhức đầu.
Kuroba Toichi nói "Đây không phải chuyện to tát gì, nhưng mà không ai muốn nói xin lỗi, vậy thì báo cảnh sát đi!"
Mẹ nhóc mập "?????"
"Báo cảnh sát đi! Chúng ta không giải quyết được mà không ai chịu nhận sai, vậy làm sao đây? Khi tôi còn nhỏ, cô giáo tôi đã dạy rằng, gặp chuyện thì tìm chú cảnh sát. Những lúc như thế này không phải là gọi cảnh sát sao?"
Yukiko thuận lý thành chương nói tiếp
"Mọi người không ai muốn thừa nhận con mình sai, mà tôi, cũng không muốn ép con mình xin lỗi vô cớ. Mỗi đứa nhỏ lại nói những lời nói khác nhau, phải làm sao đây? Lúc không biết làm sao thì chỉ biết gọi cảnh sát thôi."
Mọi người: "....."
" Genshi mới là người làm sai" Thiếu gia nhỏ vốn im lặng đứng cạnh cha mẹ nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Mọi cặp mắt đều đổ dồn về cậu, Daisy cũng khá bất ngờ. Tuy là người chủ động khiêu khích cô trước là thiếu gia nhỏ, nhưng cậu cũng vì mình mà ngăn hai tên nhóc kia lại. Bây giờ lại vì cô mà đứng ra làm chứng
" Koji?" Bà phu nhân béo sửng sốt, nhìn ba mẹ thiếu gia nhỏ lại nhìn cậu. Hai nhà bọn họ là quan hệ hợp tác làm ăn, bây giờ cậu nói thế thì khác gì trở mặt thành thù
Thấy mọi người đều nhìn mình, Koji hơi run lên, quay đầu lại thấy cha mẹ đang cổ vũ mình, cậu tiếp tục nói, kể ra mọi việc từ đầu tới cuối
" Anh chị làm thế này là..." Sắc mặt bố thằng béo hơi vặn vẹo
" Xin lỗi anh chị, chúng tôi từ nhỏ được dạy phải ăn ngay nói thật, không thể tiếp tay cho cái