"Nếu như thím không phải có âm mưu có tính toán, vì sao thím chột dạ? Nếu như thím không phải chột dạ, vừa rồi tôi đưa Thất Diệp cho thím, thím nên trực tiếp đưa kẹo cho tôi chứ, còn kéo ông nội tôi vào, thím là có âm mưu gì, mọi người sẽ nghĩ không rõ sao?"Hách Ái Đệ bị Tô Nguyệt Hòa nói có lẽ có chứng, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chị dâu Mai cùng thím Nhị Phúc liếc nhìn nhau, đều lắc đầu liên tục, tất cả mọi người cho rằng tình huống mà Tô Nguyệt Hòa nói tám chín phần mười chính là sự thật.
"Hách Ái Đệ! Mao Oa nhà tôi mà xảy ra chuyện thật thì tôi sẽ liều mạng với cô!""Người lớn cãi nhau cũng được, đánh nhau cũng được, đều không được làm liên lụy con trẻ vô tội! ""Thật sao?!"Trang Thuận Lan nếu không phải đang cõng Yêu Muội, bà nhất định sẽ lột da Hách Ái Đệ, bà hung hăng mắng: "Đồ chó hoang! Cái đồ chết bằm không có lương tâm!"Đám người Triệu Đại Phúc Triệu Nhị Phúc nhìn về phía Tô lão tam, việc này kết thúc như thế nào? Tô lão tam phải tỏ thái độ mới đúng!Tô lão tam mới vừa rồi còn có khả năng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại không có khả năng không biết chuyện gì xảy ra.
Trên mặt ông ta nóng rát, quăng cho vợ ông ta một bạt tai: "Đ ĩ mẹ mày! Đồ ngu xuẩn! Xem chuyện ngu xuẩn cô làm kìa!"Hách Ái Đệ không chút yếu thế, bắt đầu khóc lóc om sòm: "Anh làm cái gì đó hả! Người cả thôn hợp lại ức hiếp tôi có đúng hay không? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ thuận miệng nói với đứa nhỏ thôi, tôi nào biết nó đi tìm thật đâu.
Tôi nói cho các người biết, chuyện này tôi không có trách nhiệm!"Các thôn dân anh một lời tôi một câu bắt đầu quở trách.
"Cô làm sao không có trách nhiệm? Cô đây là có lòng xấu! Cố ý hại người!""Lần này là đám nhỏ mạng lớn! Nếu như cô không có lòng hối cải thì cô không có kết quả tốt đâu!""Vì sao