Gần đây Sử Lộ tìm được niềm vui mới.
Liên minh lập nghiệp các trường đại học, cao đẳng hàng đầu tổ chức cuộc thi lập nghiêp, tiền thưởng rất lớn, hơn nữa còn có cơ hội được giúp đỡ tài chính. Quan trọng nhất, từ giải ba trở lên còn có học phần sáng tạo[1].
[1] học phần sáng tạo: là một hệ thống giáo dục linh hoạt hơn cho sinh viên trong các trường, để họ chủ động, trong đó có một khoảng thời gian không cần lên lớp, để khuyến khích sinh viên tốt nghiệp sớm và đi làm cho các doanh nghiệp, hoặc để theo đuổi chuyên sâu hơn, hoặc học phần khác. Bạn cũng có thể hiểu sau khi tham gia và được giải 3 trở lên của cuộc thi thì bạn có thể được miễn khá nhiều tín chỉ.
Cái gọi là cuộc thi xây dựng sự nghiệp cũng không phải là mỗi thí sinh lập nghiệp trong một thời gian sau đó so sánh thành quả, mà chỉ là trình bày suy nghĩ, căn cứ vào phương án dự thảo của mỗi người để cho điểm, nói trắng ra là lý luận suông.
Sử Lộ rất coi trọng chuyện thay đổi tín dụng. Đương nhiên mặc dù là lý luận suông, cậu ta cũng không thể đảm bảo một mình có thể thuyết phục được giám khảo. Vì thế cậu ta kéo theo tôi.
Được rồi, chỉ có hai người lập nghiệp, hình như cũng hơi ít.
Sử Lộ tự cho mình là tổng giám đốc, bổ nhiệm tôi làm trợ lý, tuy rằng chỉ là danh nghĩa nhưng chênh lệch khá là lớn. Tôi đương nhiên không đồng ý, từ trước đến nay đều là tôi chèn ép cậu ta, bây giờ tên nhóc này lại muốn lật mình, thật là ăn gan hùm rồi mà.
Sử Lộ không thể làm gì khác là để ba chữ “Tổng giám đốc” ở trước tên của tôi.
Thế là hai chúng tôi đơ người nhìn chằm chằm vào cái bảng “Tổng giám đốc: Kỷ Nhiên, Phó Tổng: Sử Lộ”.
Nếu là lập nghiệp, chúng tôi không thể ngồi không chờ đến lúc kết thúc cuộc thi rồi. Cũng không hể ngồi ở vỉa hè cổng trường bày bán vỏ điện thoại được.
Tuy rằng tôi hoàn toàn tin tưởng tên nhóc Sử Lộ có bán vỏ điện thoại cũng có thể kiếm được khoản kha khá, thế nhưng nhóm giám khảo chưa chắc đã nghĩ như thế.
Sử Lộ chống cằm suy nghĩ một lúc lâu, “Thế này đi, gần đây tôi đang thiết kế một chương trình trò chơi, vậy sau này chúng ta sẽ thành lập một công ty trò chơi.”
“Tên công ty là gì?”
“Tôi nghĩ, tốt nhất là có thể bao gồm tên của hai chúng ta... Nhiên thiêu mã lộ (đốt đường).”
“Cậu chắc chắn cái tên giống phần tử khủng bố này có thể vượt qua được vòng sơ thẩm chứ?”
“Kỷ Sử.”
“Đột tử? Cái tên dọa người như thế, ai còn dám chơi game của cậu.”
(Kỷ Sử 纪史 Ji shi, Đột tử 急死 Ji si)
Sử Lộ vò tóc, cuối cùng lắc đầu, “Bỏ qua, công việc này giao cho tổng giám đốc làm, tôi biểu diễn cho cậu xem sản phẩm đầu tiên.”
Cậu ta nói xong, móc từ trong cặp xách ra một cái hộp, mở ra, bên trong đều là giấy khổ bài pukhơ, chẳng qua là dùng giấy A4 in ra rồi cắt, một tệp dày.
Cậu ta lại lấy ra một tờ giấy khác, giảng giải quy tắc trò chơi cho tôi.
Chờ cậu ta lải nhải xong, tôi xoa cằm gật đầu nói, “Tên trò chơi này tôi nghĩ xong rồi, cứ gọi là 'Unsolved mystery' (Unsolved mystery: bí ẩn chưa được giải đáp) đi.” Sau khi nghe cậu ta giảng xong tôi như rơi vào sương mù, ai mà chơi cái trò chơi hại não này chứ, muốn chơi còn phải được training nữa.
Sử Lộ bất mãn, “Cậu đừng cho rằng ai cũng ngu như cậu.”
Tôi nổi giận, “Lão tử thi đỗ đại học T, sao có thể ngu được! Tôi mới là người có chỉ số IQ bình thường, chính cậu mới không nên coi ai cũng thông minh như cậu.”
“Nhưng bây giờ tôi cần một người thông minh như tôi để cùng định ra quy tắc trò chơi.” Cậu ta nhíu mày nhìn tôi, gương mặt tiếc nuối giống như là phỏng vấn nhầm người, ánh mắt còn mang theo vẻ khinh thường, đồng cảm.
Tôi đập bàn, quát cậu ta, “Còn dám bất mãn với Boss, cho cậu xuống thẳng chức bảo vệ.”
Cậu ta quả nhiên đàng hoàng, rồi bắt đầu nhìn chằm chằm trang giấy trầm tư suy nghĩ.
Tôi xem bảng biểu một chút, không thể làm gì khác ngoài chuyện xách cậu ta đến căng tin.
Sử Lộ cắn cánh gà, vẫn trong tình trạng yên lặng suy nghĩ như cũ, ánh mắt không động, giống như một tên ngốc.
Tôi phì cười, đặt cánh gà của tôi vào phần của cậu ta. Tên nhóc này giống như cáo đều thích ăn gà.
Sử Lộ vẫn ngây ngốc như thế, không phản ứng gì với động tác của tôi. Lúc này đột nhiên Tống Nhược Cốc bê khay cơm xuất hiện, ngồi bên cạnh tôi. Cậu ta nhìn thoáng qua cái cánh gà, hừ hừ nói, “Hai người đúng là tương thân tương ái nhỉ.”
“Tống Nhược Cốc , đã lâu không gặp.” Tôi chào hỏi cậu ta. Đúng là rất lâu rồi không gặp, từ lần trước nói chuyện với cậu ta, chúng tôi đều không liên lạc với đối phương, cũng không biết tên nhóc này suy nghĩ thế nào, cuối cùng hiểu ra được cái gì.
“Ừ,” Tống Nhược Cốc khẽ gật đầu, “Sao cậu không gọi điện thoại cho tôi.”
Tôi ù ù cạc cạc, “Sao tôi phải gọi điện thoại cho cậu.”
“Lúc nào cũng là tôi gọi cho cậu, cậu chưa từng gọi cho tôi, Kỷ Nhiên.”
“Soái ca à, cuối cùng là cậu muốn nói cái gì?”
“Không có gì, “cậu ta lắc đầu, nhìn thoáng qua Sử Lộ, “Cậu ta làm sao thế.”
“Cậu ta đang nghiên cứu “Unsolved mystery”, “tôi lấy đũa gõ vào khay cơm của Sử Lộ, “Này, này, này, hoàn hồn đi.”
Sử Lộ run lên, thấy cánh gà trong khay của mình, cười hớn hở, “Kỷ Nhiên, tôi biết là cậu yêu tôi nhất mà.”
Lông tơ tôi đều dựng lên, “Cậu làm nũng cũng có giới hạn thôi! Đừng làm hư trẻ con.” Quan trọng nhất là so sánh với cậu ta về khoản này thì người có hương vị nữ tính ít ỏi như tôi nhanh chóng chẳng còn sót lại gì.
Sử Lộ phát hiện ra Tống Nhược Cốc, ngay tức khắc khổ đại cừu thâm, “Sao cậu lại ngồi chỗ này.”
“Tôi là bạn trai cô ấy.” Tống Nhược Cốc hùng hồn.
Sử Lộ vẻ mặt đau thương nhìn tôi, “Không phải cậu nói hai người chia tay sao?”
Tôi chỉ có thể an ủi cậu ta, “Sắp rồi.”
Lúc này, Tống Nhược Cốc hỏi tôi, “Kỷ Nhiên, gần đây bận cái gì thế.”
Tôi nghĩ nát ốc cũng không ra, muốn diễn đạt sinh hoạt bận rộn chết đi sống lại của tôi, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể làm gì khác là chột dạ đẩy Sử Lộ ra phía trước, “Không phải vì cuộc thi xây dựng sự nghiệp sao, thân là Tổng giám đốc chuyện từ nhỏ đến to đều do tôi xử lý, cao xử bất thắng hàn mà[2].” Tôi bịa chuyện nói. Không biết tại sao lần nào đối mặt với Tống Nhược Cốc tôi cũng không muốn mất mặt. Ở trước mặt người khác tôi sẽ không cần kiêng dè chuyện này, ví dụ như Sử Lộ.
[2] cao xử bất thắng hàn: ở vị trí cao, không có bạn bè thân thiết, thường xuyên cảm thấy bị đẩy người ở vị trí cao khác chèn ép. Chỉ có nghĩa rằng, đứng trên cao chịu được lạnh
“Thật sao? Team lập nghiệp của các cậu có mấy người” Tống Nhược Cốc đi thẳng vào vấn đề.
“...”Cũng không thể cự tuyệt trả lời được.
Sử Lộ có chút hả hê nhìn tôi: Cậu khoác lác tiếp đi.
Tôi chỉ có thể không biết xấu hổ nói với cậu ta về 'Unsolved mystery', lấy nội dung chương trình trò chơi kia ba hoa chích chòe. Bời vì tôi cũng không nắm rõ quy tắc trò chơi, cho nên nói lung tung.
Tống Nhược Cốc lại có thể từ trình bày thê thảm của tôi, mà nắm được ý tưởng của thiết kế trò chơi này, cuối cùng còn cho đánh giá khách quan: “Tổng thể trò chơi này cũng không tệ lắm, nhưng các cậu còn thiếu kế hoạch phù hợp.”
“Là gì, kế hoạch gì?”
“Chủ yếu phụ trách cân đối lại tất cả nội dung của trò chơi, yêu cầu tốt nhất là học chuyên ngành số học.”
Sử lộ phùng mang trợn má, “Muốn tham gia cứ nói thẳng, cần gì vòng vo như thế, cậu nghĩ rằng cô ấy có thể hiểu à?”
Tôi xoa tay, Sử Lộ cậu có ý gì hả?
“Cậu đã ra mặt, mời tôi nhiệt tình như thế tôi chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý thôi. Được rồi, thế tôi chức vụ gì?” Tống Nhược Cốc không hề có chút xấu hổ nào nói với tôi.
Sử Lộ thực sự cần một người biến thái giống cậu ta nghiên cứu 'Unsolved mystery', cho nên cũng không từ chối, “Tổng giám đốc và phó tổng đã có rồi, cậu chọn hoặc làm trợ lý hoặc là bảo vệ.”
“Tôi coi như là trợ lý của Kỷ Nhiên đi.” Tống Nhược Cốc nói, theo thói quen sờ đầu tôi.
Sử Lộ lạnh lùng nói, “Đừng có sờ, đều do cậu sờ nên ngu.”
Tôi phát hiện tên nhóc này và Tống Nhược Cốc không hợp nhau, vừa nhìn thấy cậu ta liền hóa thân thành cây xương rồng.
Ba người ăn cơm xong, lại họp nghiên cứu công việc tiếp theo. Khi biết được tên công ty bao hàm tên tôi và Sử Lộ, Tống Nhược Cốc bày tỏ quan điểm cậu ta cũng phải có phần.
Tôi càng nghĩ càng thấy phiền, “Đồng âm có được không.”
Hai người họ đều tỏ ý không thành vấn đề.
Tôi nghĩ một buổi tối, nghĩ đến nỗi lao lực quá
độ.
Ngày hôm sau, tôi tuyên bố quyết sách quan trọng nhất:
Tên công ty tạm gọi là “Wheels babyBánh xe trẻ em”
Sử Lộ và Tống Nhược Cốc nhìn nhau không vừa mắt.
Về lý do thì không biết, hai người họ hình như oán hận chất chứa đã lâu.
Bọn họ luôn vì chuyện nọ chuyện kia mà ý kiến trái ngược nhau, tranh cãi rồi đưa quyền quyết định cho tôi. Lúc đầu tôi còn nghiêm túc phân xử, nhưng hai bên đều có tài ăn nói, ai cũng có lý cả, tôi thực sự không chống đỡ nổi, dứt khoát tung đồng xu một đồng.
Họ còn thích khinh bỉ chỉ số thông minh của đối phương, nếu có tôi ở đó, chiến hỏa nhất định sẽ lan đến tôi.
Bởi vì chỉ số thông minh của tôi là thấp nhất.
Dần dần tôi cũng quen trạng thái này, lúc nào cũng mang theo người một đồng xu, lúc nào cũng sẵn sàng tung đồng xu để xác định ai đúng ai sai.
Đồng xu một đồng, mặt phải là số 1, mặt trái là hoa cúc.
1 đại diện cho Tống Nhược Cốc, hoa cúc đại diện cho Sử Lộ.
Mẹ ơi, sao có cảm giác couple mãnh liệt thế này cơ chứ?
Cuộc tranh tài lập nghiệp chưa hết giai đoạn báo danh, Sử Lộ và Tống Nhược Cốc đã hoàn thiện thiết kế hệ thống trò chơi 'Unsolved mystery', không thể không nói hiệu suất làm việc của hai người biến thái cũng đạt như gương mặt của họ.
Ba người chúng tôi đã phát hành hàng loạt các thẻ khuyến mại, nhưng hiệu quả thử nghiệm không tốt.
Nguyên nhân giống như tôi đã dự đoán, trình độ quá khó, người thường hoàn toàn không thể bắt nhịp được. Trò này chỉ phù hợp với người biến thái thôi, nhưng thế giới này hầu hết là do người bình thường thống trị, số lượng biến thái dù sao cũng có hạn.
Báo cáo thử nghiệm trước mắt thê thảm đến nỗi không dám nhìn, cuối cùng cũng đến lượt tôi khinh bỉ bọn họ. Ha ha ha ha ha ha.
Tôi mãnh liệt đề nghị bọn họ sửa lại quy tắc trò chơi, Tống Nhược Cốc suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát làm thành hai hệ thống, một phiên bản thông thường, ( cậu ta và Sử Lộ cương quyết đặt tên là phiên bản castration), một phiên bản khác khó chơi hơn, phù hợp cho nhiều người có nhu cầu khác nhau.
Tên nhóc này đầu óc suy nghĩ cũng thật nhanh, thay đổi một chút đã biến bất lợi thành có lợi.
Người như thế ra môi trường xã hội nhất định sẽ trở thành gian thương.
Hệ thống 'Unsolved mystery' rất thành công, không ít bạn học lần đầu tham gia đều tỏ vẻ vô cùng hứng thú. Để tránh gặp phải trường hợp tranh cãi về vấn đề bản quyền, Tống Nhược Cốc lên mạng tìm mẫu, thay đổi bằng cover của chính mình, in trên thẻ.
Đáng ghét nhất là cậu ta lại vẽ rất tốt. Không biết cậu ta còn ẩn giấu bao nhiêu kỹ năng nữa.
Bọn họ không ngừng cố gắng đăng ký tên công ty mới, hơn nữa sau khi đăng ký xong mới nói cho tôi biết, bảo là muốn cho tôi bất ngờ.
Qủa thực tôi bị kinh sợ.
Bởi vì tên công ty thực sự là “Wheels baby”.
Tuy rằng “Wheels baby” của bọn tôi dần đi vào quỹ đạo, nhưng mâu thuẫn của Tống Nhược Cốc và Sử Lộ không hề giảm đi, trái lại ngày càng kịch liệt.
Tôi biết hai người họ chắc chắn sẽ đánh một trận, nhưng tôi không biết nó lại đến nhanh như thế.
Hai người bọn họ vì quyết định một vấn đề mà nói móc rồi chế giễu đối phương, dẫn đến chiến tranh bộc phát. Tablet PC và điện thoại của Sử Lộ đồng thời tử vong, không thể khởi động được.
Cậu ta cũng không tận mắt thấy Tống Nhược Cốc động tay chân, nhưng cậu ta lại tin tưởng chắc chắn rằng Tống Nhược Cốc đã làm hỏng.
Tống Nhược Cốc giải thích rằng từ trường khác thường trong tính cách của Sử Lộ, đã ảnh hưởng đến hoạt động của thiết bị điện tử. Hoặc là do nhân phẩm quá kém, dẫn đến từ trường không hề ổn định, ảnh hưởng bùng phát đến vết đen của mặt trời[1].
[1] Vết đen Mặt Trời là các khu vực tối trên bề mặt Mặt Trời. Độ sáng bề mặt của vết đen vào khoảng 1/4 độ sáng của những vùng xung quanh (độ sáng này là rất nguy hiểm đối với mắt người). Nguyên nhân xuất hiện vết đen là do nhiệt độ của chúng thấp hơn các vùng xung quanh (nhiệt độ vết đen vào khoảng 4000 đến 5000 K, theo định luật StefanBoltzmann, trong khi vùng xung quanh vào khoảng 6000 K), một hiện tượng gây ra bởi các biến đổi từ trường rất mạnh trên Mặt Trời. Trong quá trình phát triển, từ trường của vết đen cũng tăng dần. Chu kỳ xuất hiện vết đen vào khoảng xấp xỉ 11 năm. Vết đen thường xuất hiện thành từng nhóm đặc biệt là các nhóm đôi, từ trường của các nhóm đôi thường khác cực. Những vết đen rộng nhất, đường kính vào cỡ 104 km, tồn tại khoảng 2 tháng, còn hầu hết các vết đen chỉ tồn tại vài ngày sau đó được thay thế bởi các vết đen khác. Sự phân bố vết đen chủ yếu tập trung trong phạm vi từ 8 độ đến 35 độ hai bên đường xích đạo của Mặt trời.
Tôi và Sử Lộ thông qua phân tích chi tiết, nhất trí cho rằng, ngôn từ loạn ngữ thế này chứng tỏ cậu ta tội lỗi lương tâm.
Vì thế Sử Lộ đối chất ngay với cậu ta, đồng thời kéo tôi đến cổ vũ.
Tôi cũng cảm thấy Tống Nhược Cốc làm thế có phần quá đáng, “Tống Nhược Cốc, hai người ầm ỹ thì ầm ỹ là được rồi, máy tính và điện thoại sửa rất phiền toái, chẳng may cậu ấy có tài liệu gì quan trọng không tìm được thì phải làm thế nào.”
Mặt Tống Nhược Cốc sầm xuống, nhìn tôi, “Kỷ Nhiên, cậu cũng nghĩ là tôi làm?”
“Tôi” Tôi muốn nói chả lẽ không phải cậu, nhưng nhìn thấy ánh mắt thất vọng của cậu ta, tôi lại nói không nên lời. Tôi gãi gãi gáy, “Dù sao thì cậu cũng có động cơ và điều kiện gây án.”
Tống Nhược Cốc không tiếp tục nói về chủ đề đó, mà chuyển chủ đề sang một khía cạnh không thể giải thích được, “Cậu nghiêng về phía cậu ta.”
“. . . . .” Tôi bỗng chốc không phản ứng kịp, sao lại ầm ỹ đến chuyện này.
Sử Lộ không vui, “Này, này, này, cô ấy không nghiêng về phía tôi, thì nghiêng về phía cậu chắc! Cậu nghĩ mình là ai?”
Tống Nhược Cốc có vẻ bị những lời này khiến cho tức không hề nhẹ, sắc mặt cậu ta rất khó coi, ánh mắt lộ vẻ hung dữ, nắm chặt tay rồi lại buông ra, nắm chặt tay rồi lại buông ra, “Tôi không đánh phụ nữ.” Nói xong quay người đi, không hề ngoảnh đầu lại.
Sử Lộ: “. . . . . “
Tôi cảm thấy kỳ lạ, cuộc tranh cãi này hình như nhầm hướng rồi. Bên cạnh vang lên tiếng “két két”, là tiếng Sử Lộ đang nghiến răng. Từ trước đến nay, tôi chưa từng thấy Sử Lộ đáng sợ như thế, vội vàng lay lay tay cậu ta.
Sắc mặt Sử Lộ dịu đi, cười lạnh nói: “Muốn chơi trò ghen tuông với lão tử à, xem ai chết trước.”
Tôi lại càng hoảng sợ, “Ghen cái gì? Ai ghen? Tống Nhược Cốc ghen sao? Ghen với tôi hay ghen với cậu?” Thế giới này thật hỗn loạn mà
Sử Lộ liếc mắt tôi một cái: “Tôi làm sao biết được! Chắc cậu ta cũng muốn làm chị em thân thiết của cậu rồi!”
Chị em thân thiết Tống Nhược Cốc……….Thật là đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s