Không biết bắt đầu từ lúc nào? Tôi
cũng không biết. Đây là cảm giác không thể nói rõ ràng được, cũng không
biết bắt nguồn từ đâu, ánh mắt tôi bị cậu ta hấp dẫn, tâm tình cũng bị
cậu ta chi phối, lúc không nhìn thấy cậu ta sẽ không kiềm chế được nghĩ
về cậu ta, nhớ đến cậu ta. Bởi vì trong lòng rối loạn nên lúc chia tay
không được tự nhiên, tôi cũng không biết cảm giác khó hiểu này là thế
nào, bây giờ xem ra, rõ ràng là thích rồi.
Hóa ra, tôi thích cậu ta.
Thế mà tôi lại thích cậu ta.
Tôi cảm thấy có chút ngọt ngào, có chút buồn bực, lại cảm thấy có chút mất mát, tâm tình phức tạp không thể lý giải được.
Từ nhỏ đến giờ cậu ta là người thứ hai tôi thích. Người thứ nhất là thầy
giáo vật lý, nhưng đó cũng chỉ là tình đơn phương tuổi mới lớn, tôi hoàn toàn không dám nói cho thầy ấy rằng tôi thích thầy. Nhưng bây giờ,
chuyện này hoàn toàn khác, có thể nói ra chứ?
Rất hiển nhiên là không...
Thực ra trong tâm trí tôi, tôi chưa bao giờ cho rằng tôi và Tống Nhược Cốc
là người cùng một thế giới. Tùy rằng có lúc tôi chế giễu cậu ta, khinh
bỉ cậu ta, nói cậu ta là người mạch máu não khác người, nhưng thực tế,
hầu hết thời gian tiếp xúc với cậu ta, tôi sẽ cảm thấy tự ti. Cậu ta có
bề ngoài được, đầu óc thông minh, gia thế tốt, mặc dù cậu ta là tên biến thái, cũng là tên biến thái hàng đầu.
Còn tôi thì sao? Nữ sinh
thích cậu ta nhiều như thế, tôi đặt trong đó thì được tính là gì. Không
nói người khác, chỉ nói riêng đến Tần Tuyết Vi, đã có thể khiến tôi mảnh vụn cũng chả còn.
Vì thế, tôi dựa vào cái gì để nhớ cậu ta đây.
Tôi đột nhiên nhớ đến thời điểm năm ngoái, cậu ta đứng ở trước cửa giảng
đường, đối mặt với Tần Tuyết Vi nói, “Tôi thực sự không thích cô ấy.”
Đúng thế, cậu ta thực sự không thích tôi cơ mà.
Tôi cảm thấy hơi chán nản, nhưng tinh thần cũng không sa sút. Tâm tình cũng giống như lúc mua xổ số, lúc phát hiện không trúng thưởng, tuy rằng
mong được trúng giải đặc biệt, nhưng bản thân luôn suy nghĩ mình không
trúng thưởng mới là tình huống thường gặp.
Nghĩ thông suốt chuyện này, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, tâm tình tốt hơn không ít. Không phải là
thích sao, có cái thích sẽ có cái không thích, chờ chuyện mới mẻ này qua đi, tôi nhất định có thể quên cậu ta. Trước đây tôi cũng thích thầy
giáo vật lý như thế, sau đó cũng quên sạch sành sanh thầy ấy đó thôi,
bây giờ ngày lễ ngày tết lễ phép gọi hỏi thăm một chút, đã là rất khách
khí rồi.
Ăn tối xong, tôi thay quần áo, đi dạo ở bờ biển.
Trên bờ biển có người đang tổ chức party, mùi thơm của thịt nướng cùng với
tiếng hoan hô đập vào mặt. Tên nhóc Sử Lộ này lại xuất hiện, đang lăn
lộn với đám người kia. Cậu ta thấy tôi, ngoắc tay gọi tôi tới.
Tôi mới đi đến gần cậu ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, không biết cậu ta đã uống bao nhiêu, nhìn lại mắt cậu ta cũng đã không giống bình thường. Cậu ta đưa cho tôi một xiên thịt, “Kỷ Nhiên, ăn đi.”
Tôi mới ăn cơm xong, không muốn ăn gì, vì thế không nhận, chỉ cười nói, “Cậu còn nhận ra tôi à?”
Cậu ta cười toe toét, “Đương nhiên là nhận ra cậu, cậu là Kỷ Nhiên. Tôi quên ai chứ cũng không quên cậu.”
Tôi bẹo má cậu ta, “Uống say như thế còn nói phét.”
Lúc này, có một người phụ nữ ăn mặc hở hang trang điểm đậm đi tới, quen
thuộc khoác vai Sử Lộ, “Em trai Sử, ai đây, không giới thiệu một chút
à?”
“Đây là Kỷ Nhiên.”
Người phụ nữ kia nghiêng mặt sang,
môi gần như chạm đến mặt Sử Lộ, tay cô ta trượt xuống dưới, dừng lại
trước ngực Sử Lộ, từ từ xoa, Sử Lộ bị cô ta xoa cười ngặt nghẽo, “Ngứa
mà.”
Đầu tôi xuất hiện vài vạch đen, kéo Sử Lộ lại, “Ngại quá, tôi đưa cậu ta về.”
Cô ta không phục, “Cô là gì của cậu ấy.”
“Tôi là mẹ cậu ta.”
“. . . . .”
Tôi mang Sử Lộ về khách sạn chỗ tôi ở, dùng chứng minh thư của mình lấy cho cậu ta một phòng. Cô bé lễ tân còn nhớ tôi, thấy tôi mới đi không lâu
lại mang về một soái ca, ánh mắt giống như sùng bái.
Tôi đặt Sử Lộ lên giường, xoay người muốn rời đi, cậu ta lại kéo tay tôi, “Kỷ Nhiên.”
Tôi xoay người vỗ vỗ mặt cậu ta, “Sao thế khó chịu à.”
“Ừ.”
“Ai bảo cậu uống nhiều thế làm gì?”
“Không phải, khó chịu ở chỗ này.” Cậu ta kéo tay tôi, đặt ở vị trí trái tim mình.
“ . . . . “ Người nào mượn rượu làm càn đều kiểu này, tôi thật
sự không biết nên nói thế nào cho phải.
“Kỷ Nhiên, tôi thích cậu.”
“Ngốc, tôi cũng thích cậu.”
Cậu ta đột nhiên kéo tôi xuống, tôi bị bất ngờ nên nằm trên cậu ta, sau đó cậu ta nhanh chóng xoay người đặt tôi dưới thân.
Tôi...Tình huống này là thế nào?
Không đợi tôi phản ứng, Sử Lộ nhanh chóng chặn miệng tôi lại. Cậu ta hôn tôi, một cái lại một cái, “Kỷ Nhiên, tôi thích cậu.”
Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ cậu ta nói thích theo kiểu nào.
Nhưng chuyện này phát triển theo chiều hướng quá nhanh, tôi cố gắng đẩy cậu ta ra, “Sử Lộ, cậu tỉnh táo lại đi.”
Cậu ta giống như đang run rẩy, đang định nói gì đó, lại bị tôi đẩy ra, cho nên bất chấp muốn dây dưa.
Tôi đâu thể để cậu ta tiếp tục thực hiện được ý đồ, trở mình một cái lăn xuống giường, xoay người chạy.
tôi là đường phân cách bị Sử Lộ sàm sỡ của editor
Tôi phải thừa nhận, hầu hết mọi lúc tôi đều có thể nhìn nhầm.
Ví dụ như, nam sinh nhìn rất thẳng lại không hề thẳng, thực tế cậu ta có
thể cong, hoặc có nam sinh nhìn không thể không cong thì thực tế người
ta lại thẳng chính hiệu.
Cho nên thế giới này ngập tràn điều bất ngờ.
Sử Lộ sao cậu ta lại thích phụ nữ được chứ..
Tôi đứng ngoài hành lang khách sạn, yên lặng cảm thán. Như thế Tống Nhược
Cốc thì sao, cậu ta thẳng hay là cong? Cậu ta thoạt nhìn thì là thẳng
nhưng có thể là cong...
Stop! Không nên nghĩ nữa!
Lúc này, Tống Nhược Cốc lại đột nhiên xuất hiện ở cửa thang máy, cậu ta thấy
tôi, “Kỷ Nhiên, sao lại ở chỗ này? Đang nghĩ gì thế?”
“Đang nghĩ cậu là thẳng hay cong.” Tôi đãng trí trả lời.
“. . . . “
Một lúc lâu không nghe thấy cậu ta nói chuyện, tôi nghĩ rằng cậu ta đã trở
về phòng, nhưng mới ngẩng đầu lên, lại thấy cậu ta đang đứng trước mặt,
đang nhìn tôi, ánh mắt nguy hiểm.
Lúc này tôi mới ý thức được những lời mình nói có vấn đề, “Cái gì, tôi...tôi không phải...”
“Kỷ Nhiên,” cậu ta cắt ngang lời tôi, đưa tay chống tường, thân thể dùng tư thế xâm lược nghiêng về phía trước. Cậu ta một tay cầm cằm tôi, ngón
tay xoa nhẹ trên gò má tôi, sau đó tay trượt xuống dưới, dừng lại ở dưới hàm, khẽ nâng cằm tôi, khiến tôi và cậu ta đối diện nhau. Cậu ta dí sát lại một chút, chóp mũi cậu ta dường như chạm vào chóp mũi tôi, “Nếu như còn để tôi nghe thấy những lời như thế, tôi không ngại để cậu tự mình
cảm nhận một chút xem, tôi, thẳng, bao, nhiêu!”
Tôi căng thẳng
không thốt lên lời, hơi thở của cậu ta vòng quanh chóp mũi tôi, hơi thở
kia nhất định chứa các phần tử gây ảo giác, khiến linh hồn tôi xốn xang, lơ lửng giống như ngồi trên mây.
“Hiểu chưa?”
Gật đầu mãnh liệt.
Vẻ mặt Tống Nhược Cốc tốt hơn một chút, cậu ta xoa xoa đầu tôi, rồi xoay người rời đi.
Tôi vỗ ngực thở dốc, thầm nghĩ thật là quá đáng sợ và hung dữ, vừa rồi
thiếu chút nữa thì không nhịn được quỵ ngã. Khuôn mặt cậu ta tuyệt đối
là gương mặt sát khí bậc nhất, tôi không chịu nổi cũng có thể hiểu được, chỉ sợ trên thế giới này cũng không có mấy người có thể chịu được, à
không, cũng không có mấy người đàn ông có thể kháng cự được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s