…Quãng thời gian 16 tuổi ấy, nếu như là đối với một thiếu niên bình thường thì đó thật sự là thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ, một thời nông nổi, bốc đồng …
…một cái gì đó làm người ta tưởng nhớ, ước ao được trở lại … nhưng nếu có chăng có thể ngược trở lại quãng thời gian ấy đi nữa… thì sự dễ dãi ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả…
…vì cái nó thực sự cần chính là sự trân trọng và nâng niu… có nhiều thứ một khi đã bỏ qua thì dù muốn níu kéo cũng vô ích…
…tình yêu của đời mình…bạn bè…thời niên thiếu…cha mẹ của hắn…
… cha mẹ ư ? đối với hắn từ đó quá xa lạ, từ lúc sinh ra hắn đã không còn cha mẹ nữa rồi, hình dáng khuôn mặt của họ cũng không biết chứ đừng nói là không nhớ, mọi người nói rằng cha mẹ hắn là những người rất tốt bụng, giúp đỡ mọi người, không phú quý không giàu sang gì, chỉ là những người nông dân bình thường. đối với một số người thì điều đó là một sự sỉ nhục phải cất giấu không cho ai biết, nhưng với hắn đó là một sự tự hào, hắn cũng giấu nó đi, giấu nó vào sâu thẩm nơi con tim hắn, coi nó như một vật lưu niệm trong tâm hồn…
đối với hắn tuổi 16 chỉ là hưởng lạc, ngao du, đàn điếm,… không phù hợp với tuổi thực chút nào, hắn không tham làm gì cả, những sở thích, những đam mê… hắn thấy những thứ đó thật là phù du, nhạt nhẽo. ( mm : nhân tiện nói luôn ổng 22, song đình 17 ạ :3)
Nữ nhân, nếu hắn muốn thì sẽ có rất nhiều, nhưng người mà