lời tác giả:chap này sẽ ngọt ngào nhé
Trong lúc hắn đang giận dữ đến run người thì chợt nghe tiếng hô của nàng :
- nguyệt…
hắn giật nảy mình khi nghe thấy nàng hô tên hắn, tưởng nàng phát hiện ra hắn nên định quay người đi thì nàng lại tiếp tục lẩm bẩm :
- tại sao chúng ta lại là ruột thịt chứ…tại sao !!!??? ô ô…tại sao…anh biết không…em yêu anh…yêu anh rất nhiều…tại sao ông trời lại đối xử bất công với em như thế…nguyệt…anh đang ở đâu…em nhớ anh…làm ơn hãy quay về bên em...
nàng cứ thế khóc nấc lên còn hắn thì cứng đơ người mà đứng nhìn nàng qua khe cửa sổ.
hắn không nghe lầm đấy chứ ?
nàng nói nàng yêu hắn…
trong lòng hắn như đang nở hoa, nhưng rất nhanh sau đó lòng lại trầm xuống…
rốt cuộc những năm tháng qua chẳng phải là quá lãng phí sao ?
nếu hắn biết sớm hơn và nàng sớm nói cho hắn thì hai người cũng không dây dưa, không chia xa lâu như vậy.
anh em ruột thì sao ? hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến nàng có yêu hắn hay không thôi.
Không lãng phí một chút thời gian, hắn nhanh chóng xông cửa mà bước vào.
Nàng đang khóc thì chợt nghe tiếng mở cửa rồi bước chân tiến vào thì giật nảy mình, tay áo lau vội đi nước mắt dính trên má hồng, chỉnh trang phục rồi ngồi nghiêm chỉnh lại, hỏi hắn :
- ngươi là ai ? sao dám vô lễ bước vào mà không xin phép bổn cu…
nàng chưa nói xong, thì một vòng tay rắn chắc từ đằng sau ôm lấy nàng, nàng ngớ người rồi rất nhanh lấy lại tinh thần, định mắng hắn thì một giọng nam trầm quen thuộc vang lên :
- thúy nhi…
nàng mở to mắt không tin, nước mắt vừa ngừng lại không nhịn nổi mà rưng rưng muốn khóc lần nữa, giọng nàng run run nói :
- nguyệt...là huynh sao.
Hắn cúi đầu vào vai nhỏ nhắn thơm ngát của nàng, nỉ non nói :
- ừ là ta…
một giọt nước mắt trong suốt khẽ chảy ra từ khóe mắt :
- sao huynh lại làm thế…chúng ta là huynh muội…chúng ta…
hắn không cho nàng nói tiếp, cầm vai nàng khẽ xoay người nàng lại đối mặt với hắn, hắn nói :
- ta yêu nàng…
nàng bất ngờ chưa nắm giữ được tình hình nói :
- huynh…
Hắn dường như khẳng định nói :
- đừng quan trọng việc khác, chỉ cần nàng trả lời nàng có yêu ta hay không thôi.
Nàng nhìn hắn thì chỉ thấy trong mắt hắn lúc này lại ngập tràn thâm tình yêu thương, mỉm cười hạnh phúc nói :
- yêu…muội yêu huynh…muội yêu huynh rất nhiều !!!
nàng vui vẻ lấy hai cánh tay búp măng quàng lên cổ hắn ôm trầm lấy, phấn khích nói.
Hắn nhìn thân thể nhỏ nhắn đáng yêu đang bám trên người hắn mà mỉm cười ôn nhu, bàn tay to lớn đưa ra sau lưng mà xoa xoa rồi ôm chặt người ấy vào trong ngực hận không thể làm hai người thành một.
Nàng không nhịn nổi mà rên nhẹ một cái :
- ừm…
Nghe tiếng người yêu rên rỉ trong lòng hắn không nhịn nổi mà thân thể trở nên nóng bỏng, phần thân dưới phản ứng mà ngẩng cao đầu.
Hắn nâng chân nàng lên rồi ẵm nàng tới trên giường, hắn ngồi xuống rồi bế nàng ngồi lên đùi hắn.
Nàng đỏ ửng cả mặt.
Aizz, hắn thật mạnh bạo nha, nhưng mà…nàng thích.
Đôi tay nhỏ bé ăn đậu hũ vuốt vuốt lên ngực cường tráng của hắn thông qua lớp áo.
(mm : aizzz…lại một sắc nữ)
Tò mò đưa tay lên trên má hắn sờ sờ, rồi sợ mình nằm mơ nàng liền nhéo mạnh trên da thịt hắn một cái.
(mm : sợ mình đau nên mới nhéo mặt nguyệt ca ấy mà)
Người bên dưới không nhịn được mà kêu đau.
Nàng mỉm cười khúc khích, nũng nịu nói :
- đau không ?
hắn tuy không đau nhưng vẫn giả vờ đáng thương nói :
- đau lắm ! nàng nếu nhéo mạnh một chút nữa thì sẽ ra máu luôn đó, ta lỡ mà bị hủy nhan thì nàng phải chịu trách nhiệm đấy.
hơi lo lắng, hỏi thăm :
- thiệt sao ? thật xin lỗi !
nàng vừa nói vừa lấy khăn tay lau lau vết thương cho hắn.
hắn mỉm cười hạnh phúc mặt dày hưởng dụng mỹ nhân chăm sóc.
Sung sướng chưa được bao lâu thì hắn kêu lên oai oái :
- đau đau…dừng lại…đau quá thúy nhi…á á…
nàng nhìn hắn khinh bỉ :
- còn dám giả ngây thơ, huynh tưởng muội sẽ nói như thế à.
Hắn cầm tay nàng hi vọng nàng giảm nhẹ lực đạo nhưng tất cả đều vô ích thậm chí nàng càng nhéo mặt hắn mạnh hơn, không còn cách nào khác hắn chỉ có thể vừa lệch mặt vừa năn nỉ :
- thúy nhi, là ta sai, vạn lần là ta sai, được chưa ?
nàng liếc hắn :
- nếu huynh nói chuyện như bắt buộc thế thì muội không cần…
hắn mỉm