Phần 9 : ái phi của ta coi bộ thèm nam nhân lắm nhỉ ?
Lời tác giả : không cần những lời dài dòng, chap này bao gồm hai yếu tố : h nhẹ ngược.
Vì viết h quá nhiều, quá tỉ mỉ… nên tác giả quyết định h trong chap này sẽ viết thật nghệ thuật, thật đau đớn, làm nữ chính chìm sâu vào sỉ nhục.
(có nghệ thuật không thì không biết nhưng chắc chắn sẽ tiết chế tối đa, chỉ viết những điều cần thiết…)
…
Hắn ôm chặt lấy nàng không buông, hôn lấy từng mảng da thịt tuyết trắng trên người nàng.
Nữ nhân đang ngủ không khỏi tỉnh giấc rồi đỏ mặt quát nhẹ hắn :
- a cẩu… ngươi làm gì nha…
dụi dụi lấy cơ thể chỉ còn trơ trọi mỗi quần áo trong trên người nàng, hắn khẽ cười nói :
- …yêu nàng…
- … thật đáng ghét… đồ nam nhân giảo biện…
Nói xong nàng e thẹn chui đầu trốn vào chiếc chăn êm ái.
Cười khẽ một tiếng, hắn cúi đầu cần mẫn tiếp tục công việc để nàng phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn.
…
Sau một hồi dạo đầu kích tình thì hắn cũng cởi nốt cái quần duy nhất còn tồn tại trên người hắn, khuỵa người xuống, giang chân nàng ra, muốn một đường thẳng hướng tiến vào thì một giọng nam nhân tức giận vang lên :
- các ngươi đang làm cái gì thế hả !!!???
…
Hắn mệt mỏi bước ra khỏi thư phòng rồi tiến đến tẩm điện nghỉ ngơi.
Aiz… mệt chết hắn rồi… sáng giờ thay phụ hoàng phê tấu chương, giải quyết việc của tứ bộ… còn phải đối phó với sự nũng nịu, phê phán tân thái tử phi của luyến tuyển như…
Tuy hơi khó chịu với tính cách quá đàn ông của thái tử phi nhưng hắn không thể không phủ nhận cảm giác khuây thỏa khi thấy ai kia gặp nạn…
Không biết sao tự nhiên bước chân hắn lại tiến đến một viện tử nho nhỏ nằm trong góc khuất mà hắn chưa bao giờ tiến đến…
Dằn vặt ư ? không phải… hứng thú ? cũng không…
Chẳng qua hắn chỉ muốn thấy dung nhan của nữ nhân mạnh mẽ kia thôi, nghĩ xong hắn lại cười cười xoay người lại đi khỏi viện tử bất đắc dĩ này.
đi khoảng một đoạn của hành lang thì hắn phát hiện có âm thanh rên rỉ giao hoan của nam nhân và nữ nhân.
Trong lòng hắn cảm thấy nghi hoặc...
Nửa đêm rồi mà còn ai có tâm tư tâm tình trong viện tử của ngọc thị thế nhỉ.
Hắn tò mò, nhanh chóng dùng khinh công không tiếng động bay lên rồi đứng trên mái nhà nơi hai người kia đang tâm tình.
(mm : ca nhiều chuyện quá nhé…)
Cầm một tấm ngói lên để quan sát thì đập vào mắt hắn lại là một hình ảnh hương diễm ngọt tình.
Cái phòng này… không phải giống căn phòng của tân thái tử phi mà quản gia đã vẽ ra rồi đưa lại cho hắn sao…
Hắn còn nhớ lúc đó hắn chỉ liếc qua một cái rồi rất nhanh nhìn lại tấu chương…tuy chỉ thoáng nhìn qua nhưng hắn từ nhỏ trí nhớ đã rất tốt nên đã lưu lại và nhớ rõ trong đầu…
Trong đầu không khỏi khí nóng tăng lên…
Hừ… chẳng lẽ không được hắn sủng ái nên phải tìm nam nhân khác để giải tỏa tình dục sao…quá sỉ nhục hắn rồi...
Cười lạnh hắn thả người xuống hành lang rồi nhanh chóng mở cánh cửa ra, tuy trong phòng rất tối tăm nhưng hắn vẫn nhìn rõ thấy hai thân ảnh đang dây dưa qua lại, hướng đến hai người đang âu yếm nhau hắn lên giọng nói:
- các ngươi đang làm cái gì thế hả !!!???
…
Hắn xoay người lại khó chịu nhìn người vừa phá đám chuyện vui của hắn, nhưng rất nhanh mở to mắt ngạc nhiên.
Đó không phải là tên nam nhân mặt dày tối qua cãi nhau với hắn sau.
(mm : vì ánh trăng chiếu vào nên anh dễ dàng nhìn hắn từ trong ra ngoài nhưng nhìn từ ngoài vào trong thì liệt ca lại không thể nhìn rõ vì bóng tối che mất nhân ảnh rồi…)
Còn đang bất ngờ thì một chưởng từ nam nhân vừa tiến vào hướng đến ngực hắn làm hắn không kịp đề phòng mà hứng trọn tất cả.
Nam nhân từ ngoài bước vào hiên ngang tức giận nói :
- ngươi là ai !!??
lau đi vết máu vướng bên miệng, hắn đứng dậy rồi bắt đầu công kích lại nam nhân kia.
…
Hình ảnh mang tính chất bạo lực…
…
Do bị chưởng kia làm bản thân nội thương nên hắn từ đầu đã có xu thế hạ phong, thụt lùi về phía sau mấy bước, trong đầu lóe lên tia bỏ trốn nhưng vẫn luyến tiếc giai nhân trong mộng đang nằm phía sau nên quay lưng lại ẵm nàng, nhưng còn chưa kịp chạm vào thì một đường kiếm nhanh chóng hướng lưng hắn mà đi, rùng mình hắn xông cửa sổ thoát ra ngoài, dùng khinh công rồi tức giận ai oán biến mất.
Ta sẽ nhớ thù này…
…
Hắn không đuổi theo mà vẫn đứng trong phòng nhìn thân ảnh nữ nhân đang co rúc sợ hãi nằm trong giường vì bị phu quân bắt gian.
Hắn cứ tưởng nàng sợ hãi mà không hề biết rằng…
…
Ngây ngốc… không thể tin nổi… khốn khổ… cười mình ngu ngốc…
Đều lần lượt hỗn loạn xuất hiện trong trí óc của nàng.
Không ngờ… thật không ngờ…
Cái nam nhân thái tử bấy lâu nay xa rời nàng, bỏ rơi nàng giường không phòng trống không ngờ lại là nam nhân luôn làm nàng nở những nụ cười hạnh phúc vui vẻ…
… một con người làm cho trái tim nàng rung động sau gần 18 năm tồn tại…
Hahahaha…rốt cuộc nàng đã suy nghĩ tưởng tượng ra những thứ vô liêm sỉ gì thế này… nàng nghĩ mình là ai… là nữ nhân sẽ được hưởng hạnh phúc thật sự… sẽ tìm được ý trung nhân đời mình sao…
Sai ! nàng chẳng qua chỉ là người bị người khác đem ra làm trò đùa thôi… là một con hề mang tiếng cười đến cho người khác… một con rối vô tri mặc cho người ta dày vò phá hoại…
Trái tim nàng như đông kết lại thật nhanh… yêu ư… nàng căn bản ông trời hoàn toàn không hề chú ý đến nàng…
Nàng muốn ngước mắt oán hận… muốn đâm xuyên qua người hắn… nhưng làm thế thì rốt cuộc cũng chẳng đạt được cái gì ra hồn cả…
Hắn chết nàng có vui không… không… thậm chí nàng càng hận hắn